Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 40
Thanh Đinh Chi Âm
06/02/2023
“Tôi vừa mới đi ngang qua trạm y tế, ở đó khóa cửa rồi, ở chỗ tôi có thuốc hạ sốt, anh đi theo tôi.”
“Được, cảm ơn cô.”
Hai người một đường chạy lại chỗ ở của các thanh niên tri thức, Phó Thập Đông dừng bước trước ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao một mình trở lại phòng, từ túi hành lý tìm kiếm hộp thuốc sơ cứu, vội vội vàng vàng ngay cả túi khóa kéo chưa kéo vào cũng không có chú ý tới.
Cô cầm hộp thuốc bước nhanh đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi đi cùng với anh đi cho chắc ăn.”
Nghĩ đến bản thân là tên quê mùa, viên thuốc nào uống nhiều uống ít chỉ có cô biết rõ ràng, nên Phó Thập Đông gật gật đầu: “Được, chúng ta đi nhanh đi.”
Khi tới nhà họ Phó, Phó Niên ngồi ở trên giường đất chăm sóc cho Phó Viện, bởi vì phát sốt, khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, cả người nhìn trông rất yếu ớt.
Trang Tú Chi mẹ của bọn họ ngơ ngác ngồi ở giường sưởi bên kia, đối những chuyện đang xảy ra này mắt điếc tai ngơ, phảng phất đem hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến thế giới của bà.
“Anh đi lấy nước đi, tôi cho cô bé uống thuốc.” Diệp Ngưng Dao dùng lòng bàn tay xoa trán Phó Viện, nóng đến dọa người.
“Được.” Phó Thập Đông xoay người đi phòng bếp lấy nước, trong nhà không có phích nước nóng, buổi sáng vừa mới nấu một ấm, hiện tại vừa vặn có thể cho con bé uống.
Bưng chén được rót đầy nước, anh một lần nữa trở lại giường đất trước cho cô bé uống: “Để tôi cho con bé uống.”
Diệp Ngưng Dao đem thuốc hạ sốt để vào trong tay anh, rồi lui sang một bên.
Chỉ thấy anh chậm rãi nâng đầu đứa nhỏ dậy, cho cô bé uống thuốc, động tác liền mạch lưu loát, vừa nhìn là biết anh thường xuyên phải chăm sóc người bệnh.
Dáng vẻ ôn nhu săn sóc của Phó Thập Đông làm Diệp Ngưng Dao hơi hơi nhướng mày.
Phó Niên sắn tay áo bưng tới một chậu nước ấm tới, đem khăn lông nhúng ướt sau đó bắt đầu lau trán cùng tay chân cho Phó Viện.
Một lần lại một lần, mặt không biểu cảm, động tác thật cẩn thận.
“Được, cảm ơn cô.”
Hai người một đường chạy lại chỗ ở của các thanh niên tri thức, Phó Thập Đông dừng bước trước ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao một mình trở lại phòng, từ túi hành lý tìm kiếm hộp thuốc sơ cứu, vội vội vàng vàng ngay cả túi khóa kéo chưa kéo vào cũng không có chú ý tới.
Cô cầm hộp thuốc bước nhanh đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi đi cùng với anh đi cho chắc ăn.”
Nghĩ đến bản thân là tên quê mùa, viên thuốc nào uống nhiều uống ít chỉ có cô biết rõ ràng, nên Phó Thập Đông gật gật đầu: “Được, chúng ta đi nhanh đi.”
Khi tới nhà họ Phó, Phó Niên ngồi ở trên giường đất chăm sóc cho Phó Viện, bởi vì phát sốt, khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, cả người nhìn trông rất yếu ớt.
Trang Tú Chi mẹ của bọn họ ngơ ngác ngồi ở giường sưởi bên kia, đối những chuyện đang xảy ra này mắt điếc tai ngơ, phảng phất đem hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến thế giới của bà.
“Anh đi lấy nước đi, tôi cho cô bé uống thuốc.” Diệp Ngưng Dao dùng lòng bàn tay xoa trán Phó Viện, nóng đến dọa người.
“Được.” Phó Thập Đông xoay người đi phòng bếp lấy nước, trong nhà không có phích nước nóng, buổi sáng vừa mới nấu một ấm, hiện tại vừa vặn có thể cho con bé uống.
Bưng chén được rót đầy nước, anh một lần nữa trở lại giường đất trước cho cô bé uống: “Để tôi cho con bé uống.”
Diệp Ngưng Dao đem thuốc hạ sốt để vào trong tay anh, rồi lui sang một bên.
Chỉ thấy anh chậm rãi nâng đầu đứa nhỏ dậy, cho cô bé uống thuốc, động tác liền mạch lưu loát, vừa nhìn là biết anh thường xuyên phải chăm sóc người bệnh.
Dáng vẻ ôn nhu săn sóc của Phó Thập Đông làm Diệp Ngưng Dao hơi hơi nhướng mày.
Phó Niên sắn tay áo bưng tới một chậu nước ấm tới, đem khăn lông nhúng ướt sau đó bắt đầu lau trán cùng tay chân cho Phó Viện.
Một lần lại một lần, mặt không biểu cảm, động tác thật cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.