Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 40: Thay đổi
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Vương Xuân Hoa: “Cái gì?!”
Ánh mắt nghi ngờ của bà ta dừng thật lâu trên cánh cửa đang đóng.
Ngoài cửa Vương Xuân Hoa hỏi cặn kẽ mấy đứa trẻ, theo cách nói của bọn nó thì rất có thể hai người họ trộm đồ vật trong nhà.
Trong phòng, tay Lý Tĩnh hung hăng nắm chặt mép chăn, nghe Lục Bảo Kiệt nói hai vợ chồng cô trộm giấu đồ vật không cho bọn họ ăn, cô nghe không nổi nữa.
Cô đang định đứng dậy, thì người trước mặt đã đứng lên trước, anh bình tĩnh hạ thấp giọng dặn cô đem chăn gấp cẩn thận, đừng làm cho người ta nhìn ra sơ hở gì.
Lý Tĩnh giật mình một chút, bả vai căng thẳng lập tức thả lỏng, mắt thấy anh muốn mở cửa, cô quay đầu lại nhanh chóng sửa sang lại chăn.
Lục Vệ Quốc tối hôm qua nửa đêm vội vàng đi huyện thành hiện tại vẫn đang mệt mỏi, nhưng thanh âm khó nghe bên ngoài từng câu từng chữ rơi vào lỗ tai.
Đồng ngôn vô kỵ, cái gì là không cố ý, mỗi câu mỗi chữ giống như nhét đồ vật khiến người ta chán ghét, anh nghe được cảm thấy đau đầu cũng rất ghê tởm.
Lục Vệ Quốc không phải là người hiền lành, anh chỉ là quá mức lý tính, nên đem sự nóng giận đều áp xuống, nhưng cũng không ý nghĩa là anh dễ khi dễ.
Chỉ là một đứa nhóc đều có thể coi thường người lớn như vậy, muốn đồ vật của họ một cách đương nhiên.
Từ lúc anh bắt đầu ở phòng này, anh đã bị càn quấy một lần, lần này nếu vẫn không giải quyết, thì có phải anh quá dễ dãi không.
Anh bình tĩnh mở cửa, sắc mặt âm trầm: “Ồn ào cái gì vậy!”
Lục Vệ Quốc vẻ mặt lạnh lùng, không thèm che giấu khí thế trên người, trong xương cốt của anh dù sao cũng là người làm việc cho quân đội. Khi mới xuyên tới đây anh không muốn quá gây chú ý, nhưng giờ phút này anh không muốn áp chế nữa, phải để cho người khác biết anh cũng không phải người dễ chọc.
Lục Bảo Kiệt cách gần, người thấp, không thấy rõ được vẻ mặt của anh.
Ngược lại mấy đứa trẻ phía sau lại thấy rõ, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chú hai bọn nó giống như là biến thành người khác. Trước đây dáng vẻ chú ấy lúc nào cũng còng lưng, đầu luôn cúi xuống, rất ít khi để ý người xung quanh. Nhưng bây giờ trông chú hai dáng vẻ cao lớn, thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn họ, khiến cho người ta không nhịn được dâng lên sợ hãi.
Lục Bảo Kiệt chen chân muốn đi vào trong phòng, bỗng nhiên một đôi tay duỗi đến sau cổ nó đem cả người nó xách lên.
“Cháu muốn làm gì?”
Lục Bảo Kiệt rốt cảm thấy bác hai không thích hợp, khó chịu ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt âm trầm của bác hai.
Nó cảm giác được chính mình hô hấp càng khó khăn, Lục Bảo Kiệt người béo phì, trên cổ là một vòng thịt lớn, lúc cổ áo bị xách lên có chút khó thở.
Mặt nó vừa đỏ vừa tái, đỏ là bị siết, tái là bị dọa, tâm lý sợ hãi rốt cuộc làm nó nhịn không được mà òa khóc.
Mấy đứa lớn phía sau nghe được tiếng khóc nhanh chóng phản ứng lại, cất bước liền chạy ra xa.
Vương Xuân Hoa kêu a một tiếng, đem khăn lông nhét trở lại trong tay con gái, đau lòng mà hét lên.
“Cháu ngoan của ta, thằng hai! Mày cái đồ nhẫn tâm này, còn không mau buông cháu ngoan của ta ra!”
Lục Bảo Kiệt nghe thấy tiếng bà nội, khóc càng to hơn, nước mắt, nước mũi chảy đầy mặt.
Lục Vệ Quốc bỗng nhiên buông lỏng tay ra, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm khó lường nhìn bà ta một cái, xoay người lại, đóng cửa kêu phanh một tiếng.
Vương Xuân Hoa không bỏ lỡ ánh mắt kia, vừa lúc đối diện với nó, dường như bà ta là đồ vật gì không đáng để vào mắt, bóp liền nát.
Bà ta mở miệng nhưng phát không ra được thanh âm.
Lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt kia —— đôi mắt của đứa con thứ hai, giống như……người đàn ông đó.
Đôi mắt Vương Xuân Hoa trợn to, giống như bỗng nhiên nhớ lại điều gì không tốt. Vốn là đói đến sắc mặt trắng bệch giờ lại càng thêm xanh xao, toàn thân lạnh băng.
Bà ta giống như lại thấy, trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, ánh mắt của của người đàn ông kia khi bắt bà ta thề.
Đều đã hơn hai mươi năm không nghĩ tới người đàn ông kia, Vương Xuân Hoa như thế nào cũng không nghĩ bây giờ lại đột nhiên nhớ tới.
Chột dạ nhiều năm như vậy bây giờ đối diện với ánh mắt đó, bà ta bỗng nhiên cảm thấy thở không nổi, giống như cổ bị người ta siết chặt.
“Bà nội!” Lục Bảo Kiệt lau nước mũi, oa oa kêu to bò lên trên đùi bà ta.
Vương Xuân Hoa chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững.
Lục Mỹ Vân ngồi trong sân nhưng không thèm để ý phòng thức ba, dù sao cô ta cũng lục lọi khắp phòng nhưng chẳng có thứ gì giá trị, chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng bị sập rất mạnh mới biết anh hai tức giận, không ngờ người anh hai hiền lành này của cô ta cũng có lúc phát hỏa , bất quá cô ta càng buồn bực chính là mẹ mình như thế nào lại sợ hãi anh hai như vậy.
“Mẹ không sao chứ?”
Lục Mỹ Vân đi lên trước, lại nhịn không được đưa tay gõ cửa: “Anh hai, anh thật quá đáng!”
Vương Xuân Hoa đang đắm chìm ở trong hồi ức, thanh âm phát run, hạ giọng nói: “Lục Mỹ Vân con im miệng."
Mấy ngày nay, Vương Xuân Hoa không nỡ cho nhiều thức ăn hơn vào trong nồi, cho nên cơm của bà ta một nửa chia cho con gái, thường xuyên bị đói đến choáng váng đầu, bà ta hiện tại liền mơ mơ mang màng, hơn nữa bị ánh mắt của Lục Vệ Quốc dọa một hồi, cơ bản đi không được.
Bà ta vừa cảm thấy phức tạp lại sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng vợ chồng con thứ hai, thúc giục nói: “Đi, chạy nhanh đỡ mẹ đi.”
Kỳ thật bà ta đói thời gian dài thân thể mệt nhọc, không thoải mái, nghĩ ngợi lung tung là chuyện thực sự bình thường.
Trách liền trách bà ta làm việc trái lương tâm quá nhiều, thấy đôi mắt Lục Vệ Quốc càng dễ dàng nhớ tới chuyện trước kia.
Động tĩnh ngoài cửa không thể qua mắt được Lục Vệ Quốc, thân ảnh anh đứng ở cửa hồi lâu.
Lục Mỹ Vân đỡ mẹ cô ta ở trong sân đi vài vòng, còn Lục Bảo Kiệt, vừa rồi đã bị cô ta đuổi đi cùng với mấy đứa cháu lớn kia.
Lục Mỹ Vân: “Mẹ, anh hai thật quá đáng đi, lại dám sập cửa trước mặt mẹ, nếu không con đi giúp mẹ giáo huấn anh ấy.”
“Con câm miệng đi.”
Nghĩ đến chính mình ở trước mặt con gái mất mặt, Vương Xuân Hoa tràn đầy tức giận nói.
“Mẹ!”
Lục Mỹ Vân tính tình nhiều năm như vậy cũng là do bị chiều nên mới có.
“Được rồi, đỡ mẹ đi về phòng nghỉ ngơi một lúc, chị dâu cả con đâu, kêu nó hầm cho mẹ bát nước trứng gà đường đỏ mang lại đây.”
Vương Xuân Hoa trên người ra mồ hôi lạnh, vẫn là lần đầu tiên.
“Cái gì, nước trứng gà đường đỏ, mẹ, con cũng muốn ăn.”
Lục Mỹ Vân bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, lại sợ người khác biết, cố tình đè thấp thanh âm.
Nước trứng gà đường đỏ a, cô ta một năm rồi đều không nỡ ăn.
“Đỡ mẹ đi phòng bếp.”
“Được ạ!”
Lục Mỹ Vân không nghĩ tới mẹ cô ta có thể đáp ứng, kia chính là trứng gà, trộn lẫn nước đường đỏ với trứng gà, là đồ vật rất tinh quý.
Đương nhiên, khi hầm nước đường trứng gà, trong phòng bếp người hai nhà lại ầm ĩ như thế nào, hai vợ chồng Lục Vệ Quốc khóa cửa ở trong phòng cũng không biết được, mà dù biết bọn họ cũng không quan tâm.
Trong phòng, Lý Tĩnh đang nghi hoặc anh làm thế nào đã trở lại nhanh như vậy, chồng cô thế nhưng không bị mẹ chồng dây dưa?
“Vệ Quốc, nhìn anh không giống như trước đây.” Thông qua ánh đèn trong phòng, Lý Tĩnh cũng nhìn thấy dáng vẻ thẳng tắp của anh, đặc biệt là anh mắt thâm thúy như là có thể hút người khác đi vào.
"Ừ, chỉ là không muốn để mặc người khác khi dễ nữa." Lục Vệ Quốc đơn giản giải thích cho sự thay đổi của mình. Trước đó anh đã thay đổi tính cách vì cô gặp chuyện, bây giờ là dáng vẻ bên ngoài vì người Lục gia quá đáng, không quá đột ngột nên cũng không lo Lý Tĩnh nghi ngờ.
Quả thực Lý Tĩnh lúc này nhìn anh cũng không có thắc mắc gì khác, cô chỉ không nhịn được mà đỏ mặt. Thực ra Lục Vệ Quốc có đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất đẹp, chỉ là anh thường xuyên còng lưng cúi thấp đầu nên không ai để ý vẻ ngòa của anh. Hiện giờ chỉ cần điều chỉnh lại dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn khí chất trên người. Trông rất cuốn hút, cũng rất đẹp trai.
Ánh mắt nghi ngờ của bà ta dừng thật lâu trên cánh cửa đang đóng.
Ngoài cửa Vương Xuân Hoa hỏi cặn kẽ mấy đứa trẻ, theo cách nói của bọn nó thì rất có thể hai người họ trộm đồ vật trong nhà.
Trong phòng, tay Lý Tĩnh hung hăng nắm chặt mép chăn, nghe Lục Bảo Kiệt nói hai vợ chồng cô trộm giấu đồ vật không cho bọn họ ăn, cô nghe không nổi nữa.
Cô đang định đứng dậy, thì người trước mặt đã đứng lên trước, anh bình tĩnh hạ thấp giọng dặn cô đem chăn gấp cẩn thận, đừng làm cho người ta nhìn ra sơ hở gì.
Lý Tĩnh giật mình một chút, bả vai căng thẳng lập tức thả lỏng, mắt thấy anh muốn mở cửa, cô quay đầu lại nhanh chóng sửa sang lại chăn.
Lục Vệ Quốc tối hôm qua nửa đêm vội vàng đi huyện thành hiện tại vẫn đang mệt mỏi, nhưng thanh âm khó nghe bên ngoài từng câu từng chữ rơi vào lỗ tai.
Đồng ngôn vô kỵ, cái gì là không cố ý, mỗi câu mỗi chữ giống như nhét đồ vật khiến người ta chán ghét, anh nghe được cảm thấy đau đầu cũng rất ghê tởm.
Lục Vệ Quốc không phải là người hiền lành, anh chỉ là quá mức lý tính, nên đem sự nóng giận đều áp xuống, nhưng cũng không ý nghĩa là anh dễ khi dễ.
Chỉ là một đứa nhóc đều có thể coi thường người lớn như vậy, muốn đồ vật của họ một cách đương nhiên.
Từ lúc anh bắt đầu ở phòng này, anh đã bị càn quấy một lần, lần này nếu vẫn không giải quyết, thì có phải anh quá dễ dãi không.
Anh bình tĩnh mở cửa, sắc mặt âm trầm: “Ồn ào cái gì vậy!”
Lục Vệ Quốc vẻ mặt lạnh lùng, không thèm che giấu khí thế trên người, trong xương cốt của anh dù sao cũng là người làm việc cho quân đội. Khi mới xuyên tới đây anh không muốn quá gây chú ý, nhưng giờ phút này anh không muốn áp chế nữa, phải để cho người khác biết anh cũng không phải người dễ chọc.
Lục Bảo Kiệt cách gần, người thấp, không thấy rõ được vẻ mặt của anh.
Ngược lại mấy đứa trẻ phía sau lại thấy rõ, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chú hai bọn nó giống như là biến thành người khác. Trước đây dáng vẻ chú ấy lúc nào cũng còng lưng, đầu luôn cúi xuống, rất ít khi để ý người xung quanh. Nhưng bây giờ trông chú hai dáng vẻ cao lớn, thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn họ, khiến cho người ta không nhịn được dâng lên sợ hãi.
Lục Bảo Kiệt chen chân muốn đi vào trong phòng, bỗng nhiên một đôi tay duỗi đến sau cổ nó đem cả người nó xách lên.
“Cháu muốn làm gì?”
Lục Bảo Kiệt rốt cảm thấy bác hai không thích hợp, khó chịu ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt âm trầm của bác hai.
Nó cảm giác được chính mình hô hấp càng khó khăn, Lục Bảo Kiệt người béo phì, trên cổ là một vòng thịt lớn, lúc cổ áo bị xách lên có chút khó thở.
Mặt nó vừa đỏ vừa tái, đỏ là bị siết, tái là bị dọa, tâm lý sợ hãi rốt cuộc làm nó nhịn không được mà òa khóc.
Mấy đứa lớn phía sau nghe được tiếng khóc nhanh chóng phản ứng lại, cất bước liền chạy ra xa.
Vương Xuân Hoa kêu a một tiếng, đem khăn lông nhét trở lại trong tay con gái, đau lòng mà hét lên.
“Cháu ngoan của ta, thằng hai! Mày cái đồ nhẫn tâm này, còn không mau buông cháu ngoan của ta ra!”
Lục Bảo Kiệt nghe thấy tiếng bà nội, khóc càng to hơn, nước mắt, nước mũi chảy đầy mặt.
Lục Vệ Quốc bỗng nhiên buông lỏng tay ra, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm khó lường nhìn bà ta một cái, xoay người lại, đóng cửa kêu phanh một tiếng.
Vương Xuân Hoa không bỏ lỡ ánh mắt kia, vừa lúc đối diện với nó, dường như bà ta là đồ vật gì không đáng để vào mắt, bóp liền nát.
Bà ta mở miệng nhưng phát không ra được thanh âm.
Lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt kia —— đôi mắt của đứa con thứ hai, giống như……người đàn ông đó.
Đôi mắt Vương Xuân Hoa trợn to, giống như bỗng nhiên nhớ lại điều gì không tốt. Vốn là đói đến sắc mặt trắng bệch giờ lại càng thêm xanh xao, toàn thân lạnh băng.
Bà ta giống như lại thấy, trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, ánh mắt của của người đàn ông kia khi bắt bà ta thề.
Đều đã hơn hai mươi năm không nghĩ tới người đàn ông kia, Vương Xuân Hoa như thế nào cũng không nghĩ bây giờ lại đột nhiên nhớ tới.
Chột dạ nhiều năm như vậy bây giờ đối diện với ánh mắt đó, bà ta bỗng nhiên cảm thấy thở không nổi, giống như cổ bị người ta siết chặt.
“Bà nội!” Lục Bảo Kiệt lau nước mũi, oa oa kêu to bò lên trên đùi bà ta.
Vương Xuân Hoa chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững.
Lục Mỹ Vân ngồi trong sân nhưng không thèm để ý phòng thức ba, dù sao cô ta cũng lục lọi khắp phòng nhưng chẳng có thứ gì giá trị, chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng bị sập rất mạnh mới biết anh hai tức giận, không ngờ người anh hai hiền lành này của cô ta cũng có lúc phát hỏa , bất quá cô ta càng buồn bực chính là mẹ mình như thế nào lại sợ hãi anh hai như vậy.
“Mẹ không sao chứ?”
Lục Mỹ Vân đi lên trước, lại nhịn không được đưa tay gõ cửa: “Anh hai, anh thật quá đáng!”
Vương Xuân Hoa đang đắm chìm ở trong hồi ức, thanh âm phát run, hạ giọng nói: “Lục Mỹ Vân con im miệng."
Mấy ngày nay, Vương Xuân Hoa không nỡ cho nhiều thức ăn hơn vào trong nồi, cho nên cơm của bà ta một nửa chia cho con gái, thường xuyên bị đói đến choáng váng đầu, bà ta hiện tại liền mơ mơ mang màng, hơn nữa bị ánh mắt của Lục Vệ Quốc dọa một hồi, cơ bản đi không được.
Bà ta vừa cảm thấy phức tạp lại sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng vợ chồng con thứ hai, thúc giục nói: “Đi, chạy nhanh đỡ mẹ đi.”
Kỳ thật bà ta đói thời gian dài thân thể mệt nhọc, không thoải mái, nghĩ ngợi lung tung là chuyện thực sự bình thường.
Trách liền trách bà ta làm việc trái lương tâm quá nhiều, thấy đôi mắt Lục Vệ Quốc càng dễ dàng nhớ tới chuyện trước kia.
Động tĩnh ngoài cửa không thể qua mắt được Lục Vệ Quốc, thân ảnh anh đứng ở cửa hồi lâu.
Lục Mỹ Vân đỡ mẹ cô ta ở trong sân đi vài vòng, còn Lục Bảo Kiệt, vừa rồi đã bị cô ta đuổi đi cùng với mấy đứa cháu lớn kia.
Lục Mỹ Vân: “Mẹ, anh hai thật quá đáng đi, lại dám sập cửa trước mặt mẹ, nếu không con đi giúp mẹ giáo huấn anh ấy.”
“Con câm miệng đi.”
Nghĩ đến chính mình ở trước mặt con gái mất mặt, Vương Xuân Hoa tràn đầy tức giận nói.
“Mẹ!”
Lục Mỹ Vân tính tình nhiều năm như vậy cũng là do bị chiều nên mới có.
“Được rồi, đỡ mẹ đi về phòng nghỉ ngơi một lúc, chị dâu cả con đâu, kêu nó hầm cho mẹ bát nước trứng gà đường đỏ mang lại đây.”
Vương Xuân Hoa trên người ra mồ hôi lạnh, vẫn là lần đầu tiên.
“Cái gì, nước trứng gà đường đỏ, mẹ, con cũng muốn ăn.”
Lục Mỹ Vân bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, lại sợ người khác biết, cố tình đè thấp thanh âm.
Nước trứng gà đường đỏ a, cô ta một năm rồi đều không nỡ ăn.
“Đỡ mẹ đi phòng bếp.”
“Được ạ!”
Lục Mỹ Vân không nghĩ tới mẹ cô ta có thể đáp ứng, kia chính là trứng gà, trộn lẫn nước đường đỏ với trứng gà, là đồ vật rất tinh quý.
Đương nhiên, khi hầm nước đường trứng gà, trong phòng bếp người hai nhà lại ầm ĩ như thế nào, hai vợ chồng Lục Vệ Quốc khóa cửa ở trong phòng cũng không biết được, mà dù biết bọn họ cũng không quan tâm.
Trong phòng, Lý Tĩnh đang nghi hoặc anh làm thế nào đã trở lại nhanh như vậy, chồng cô thế nhưng không bị mẹ chồng dây dưa?
“Vệ Quốc, nhìn anh không giống như trước đây.” Thông qua ánh đèn trong phòng, Lý Tĩnh cũng nhìn thấy dáng vẻ thẳng tắp của anh, đặc biệt là anh mắt thâm thúy như là có thể hút người khác đi vào.
"Ừ, chỉ là không muốn để mặc người khác khi dễ nữa." Lục Vệ Quốc đơn giản giải thích cho sự thay đổi của mình. Trước đó anh đã thay đổi tính cách vì cô gặp chuyện, bây giờ là dáng vẻ bên ngoài vì người Lục gia quá đáng, không quá đột ngột nên cũng không lo Lý Tĩnh nghi ngờ.
Quả thực Lý Tĩnh lúc này nhìn anh cũng không có thắc mắc gì khác, cô chỉ không nhịn được mà đỏ mặt. Thực ra Lục Vệ Quốc có đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất đẹp, chỉ là anh thường xuyên còng lưng cúi thấp đầu nên không ai để ý vẻ ngòa của anh. Hiện giờ chỉ cần điều chỉnh lại dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn khí chất trên người. Trông rất cuốn hút, cũng rất đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.