Thập Niên 70- Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 7: Chuyện Hủy Hôn

Linh Nguyên Tản

22/12/2022

“Bà nội Giang, việc hủy hôn là ý của cháu, nhà chúng cháu có lý do chính đáng, giọng bà có lớn, có tự tin thế nào cũng không đại biểu là nhà bà có lý, việc anh Tuấn Hiền làm ra hôm nay thật sự là quá đả thương người, cháu không nghĩ gả cho anh ấy nữa, mối hôn sự này vẫn là hủy đi, hai nhà chúng ta hảo tụ hảo tán, ai cũng không cần khó xử ai.”

Thủy Đào tự nhiên hào phóng, đối mặt với Giang lão thái thái hung thần ác sát cũng không hoang mang lo sợ.

Giang lão thái thái hừ một tiếng: “Cả đội sản xuất này không có nam nhân nào tốt hơn cháu trai ta, nếu không phải cùng cháu đính thân từ nhỏ, còn không biết có bao nhiêu cô gái tốt chờ cháu ta chọn, cháu nói không muốn gả cho nó, nhà chúng ta còn không nhất định muốn cưới cháu về đấy.”

Ở điểm này, Giang gia cùng Thủy gia đều có suy nghĩ giống nhau, đều đem con cháu nhà mình trở thành hương bánh trái ai cũng muốn.

Thủy Đào cười cười: “Bà nội Giang nói rất đúng, cháu đây không phải là đang chạy nhanh nhường lại Tuấn Hiền cho mấy cô gái tốt bên ngoài đó sao, thanh niên trí thức cũng được, con cái nhà cán bộ cũng tốt, Tuấn Hiền muốn chọn như thế nào thì chọn, hủy hôn xong cũng không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ, nói anh ấy câu tam đáp tứ.”

Ngồi trong góc Giang Tuấn Hiền lúc này mới nói: “Anh không có câu tam đáp tứ, anh cùng các cô ấy đều là thanh thanh bạch bạch, Thủy Đào em phải tin tưởng anh.”

Thủy Đào cười lạnh, hay cho một câu thanh thanh bạch bạch!

“Giang Tuấn Hiền, anh sẽ không cho rằng mọi người trong thôn này đều là người mù không có mắt nhìn đi, anh cả anh hai tôi hẳn là không chỉ cảnh cáo anh có một lần thôi đâu nhỉ? Anh như thế nào còn không biết xấu hổ nói ra bốn chữ thanh thanh bạch bạch này.”

Giang Tuấn Hiền bị nhìn đến chột dạ, nhưng vẫn ương ngạnh nói lại: “Anh chỉ là đơn thuần giúp đỡ bọn họ, không có nửa điểm tình yêu nam nữ, người anh thích chỉ có mình em thôi, em đừng từ hôn được không?”

Vừa nói hai mắt đều đỏ ửng.

Thủy Đào không chút dao động: “Không được!”



Nếu là Giang Tuấn Hiền thiệt tình thích cô, làm sao có thể để cô chịu ủy khuất khổ sở, thậm chí còn sẽ vì nữ nhân khác mà làm cô bị cảm nắng.

Trái tim Giang Tuấn Hiền nhiều chỗ trống, đâu chỉ có mình cô một người, Thủy Đào một chút cũng không hiếm lạ anh ta, hiện tại cô muốn đem toàn bộ tình cảm của mình đã dành cho Giang Tuấn Hiền thu hồi, một chút cũng sẽ không để lại.

“Thủy Đào nha đầu, cháu cũng đừng nói đến tuyệt tình như vậy.” Giang lão thái thái thấy cứng rắn không được, bắt đầu mềm mỏng.

“Đàn ông sao, ở bên ngoài có mấy hồng nhan tri kỷ là chuyện thực bình thường, Tuấn Hiền nếu đã nói nó không làm chuyện gì có lỗi với cháu, vậy khẳng định là không có. Nữ nhân chúng ta tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, thành thành thật thật hầu hạ nam nhân nhà mình cho tốt, ngàn vạn lần đừng biến mình thành loại nữ nhân ghen tị, bằng không cuối cùng vẫn làm tổn thương đến cảm tình của hai người. Ngoan a, đem lễ hỏi lấy về đi, chờ thu hoạch vụ thu xong hai nhà chúng ta sẽ tổ chức hôn sự cho hai đứa. Bà và thím Xuân Hồng của cháu đều là người dễ chung sống, cháu gả đến nhà của chúng ta bảo đảm có thể hưởng không hết phúc, hai người tốt tốt đẹp đẹp sinh hoạt, thật tốt biết bao, đừng lăn lộn mù quáng nữa.”

Giang lão thái thái cũng không phải một hai nhất thiết phải để Thủy Đào làm cháu dâu mình, bất quá Thủy Hoành Sinh là đội trưởng, lớn nhỏ gì cũng là cán bộ, kết thân cùng nhà bọn họ so với kết thân cùng nhà bình thường khác khẳng định là tốt hơn, Tuấn Hiền nỗ lực một chút, nói không chừng cũng có thể lên làm cán bộ, vậy thì có bao nhiêu uy phong.

Hơn nữa Thủy Đào nha đầu này ngoại hình xinh đẹp, mông lại to, vừa thấy chính là tướng mắn đẻ, nói không chừng vừa gả lại đây là có thể sinh ngay cho Tuấn Hiền đứa con trai, đến lúc đó tứ đại đồng đường, thật khiến người khác hâm mộ muốn chết.

“Bà nội Giang, ngài đây là còn tưởng quay lại thời nhà Thanh hay sao, giờ đều đã là thời đại nào rồi, lãnh đạo cũng đã nói nữ nhân chúng ta cũng có thể gánh nửa bầu trời, Tuấn Hiền nhà bà lại không phải tàn phế, còn phải cần đến ai hầu hạ ?” Thủy Đào khiếp sợ nhìn bà ta, rất khó tưởng tượng giải phóng lâu như vậy, Giang lão thái thái lại vẫn còn cái tư tưởng trọng nam khinh nữ này.

Thủy Học Dân tấm tắc hai tiếng: “Nếu không sao lại nói địa chủ không một ai tốt chứ, lão nhân gia bà lúc trước là nhờ ông nội Giang, nên không bị mang đi phê đấu giáo dục, dẫn đến bây giờ tư tưởng đều xưa cũ như vậy, xem ra có thể nuôi dạy Giang Tuấn Hiền thành người như thế, công của bà cũng không ít.”

Thủy Đào gật gật đầu nói: “Còn không phải là, may mà ba cháu hôm nay là tới hủy hôn, không phải là lấy thân phận đội trưởng tới, bằng không...... Tấm tắc, bà nội Giang ngài chính mình ngẫm lại hậu quả đi.”

Thủy Hoành Sinh sắc mặt đen xì, trước kia sao ông không phát hiện bà già này còn giữ loại tư tưởng phong kiến như vậy, nếu như bị những người khác nghe được, thật là ăn không hết gói đem đi.

Giang lão thái thái thấy người nhà họ Thủy dầu muối không chịu, còn uy hiếp lại chính mình, lập tức trầm mặt xuống nói: “Được thôi, hủy thì hủy, nhưng mà Tuấn Hiền nhà này bị con gái nhà ông trì hoãn nhiều năm như vậy, Thủy gia mấy người phải bồi thường cho nó. Lễ hỏi Giang gia đưa đến nhà ông phải mang trả đủ lại, còn có bồi thường cho Tuấn Hiền nhà chúng tôi một trăm đồng, ông xem nó đau khổ biết bao nhiêu.”

Lời này của Giang lão thái thái còn nhắc nhở Thủy Đào, cô chính là thiệt tình thật lòng muốn cùng Giang Tuấn Hiền kết hôn, vì anh ta cự tuyệt không ít người, hiện giờ Giang Tuấn Hiền phạm sai lầm, làm cô lãng phí thời gian cùng tình cảm, chỉ hủy hôn thôi thật sự là tiện nghi anh ta.



Thủy Đào cười tủm tỉm nói: “Nếu bà nội Giang hào phóng như vậy, cháu đây liền vui lòng nhận lấy, anh cả, anh hai, lễ hỏi trả lại một nửa là được, dư lại một nửa chúng ta mang trở về.”

Giang lão thái thái nói: “Làm cái gì, làm cái gì, ta là bảo mấy người phải bồi thường cho Tuấn Hiền nhà chúng ta, chứ không có nói Tuấn Hiền phải bồi thường.”

Hai huynh đệ Thủy gia ngoảnh mặt làm ngơ, dọn đồ vật động tác nửa điểm không hàm hồ.

Ngô Xuân Hồng cả giận: “Thủy gia mấy người đừng khinh người quá đáng.”

Lễ hỏi nhà bà đưa ra so với gia đình khác ở trong thôn còn tính là rất tốt, riêng một trăm cân lương thực kia liền đủ người một nhà ăn được khá lâu rồi, càng đừng nói đến những đồ vật khác nữa.

Ngô Xuân Hồng lòng đau như cắt, định tiến lên giành lại, lại bị thân thể khoẻ mạnh của Thủy Anh Trác cùng Thủy Học Dân làm cho sợ tới mức chân mềm.

Bà ta đẩy đẩy Giang Đại Lực, muốn cho ông nhà mình kiên cường một chút đứng ra.

Giang Đại Lực bước ra phía trước một bước nói: “Mấy người đừng có mà quá đáng, nếu không buông đồ vật ra, đừng trách tôi không khách khí.”

Ngoài miệng là rất kiên cường, bất quá ông ta vẫn đứng cách người nhà họ Thủy thật xa.

Ngô Xuân Hồng tức giận đến hung hăng véo chồng mình một phen.

Giang Đại Lực cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, nhà người ta có ba người, nhà bọn họ chỉ có hai, này như thế nào cũng đánh không lại được. Thủy Học Dân tính tình lỗ mãng, vạn nhất động thủ thật thì phải làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70- Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook