Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 18: Thôn Thiện Thủy 1
Quýnh Quýnh Hữu Bì
12/06/2022
Điều kiện của nhà Trương Diễm Thu không tính là tốt, giấy vệ sinh mang theo đều để dành dùng cho trường hợp đó, bình thường lúc giải quyết đều dùng báo.
Lúc này ở trước mặt mọi người đặc biệt là ở trước mặt nam chính, cô ta không muốn để lộ ra chuyện này.
Lâm Ngọc Trúc không tốt hơn Trương Diễm Thu là bao, bây giờ cô mới nhớ ra mình quên mang báo rồi, cô thật sự không nỡ cho bác gái mượn giấy vệ sinh.
Do cả hai người đều không lên tiếng, Lý Hướng Vãn nheo đôi lông mày xinh đẹp lại, có chút nghi ngờ bác gái cố ý lừa giấy. Cô ta lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy vệ sinh rồi đưa qua.
Ở thời này giấy vệ sinh bán theo từng sấp, có tốt có hỏng, không phải bán theo từng cuộn, mỗi sấp có bao nhiêu tờ đều phải dựa theo quy định của cung tiêu xã.
Lâm Ngọc Trúc biết gia đình mà nữ chính xuyên qua có hơi kì quái, thậm chí còn khổ hơn cả cô nữa. Cô ta là thay em trai của nguyên chủ đến nông thôn, hơn nữa chị dâu trong nhà còn ghét bỏ nguyên chủ ăn không ngồi rồi, sớm đã muốn đuổi người ra khỏi nhà.
Lúc này nữ chính có thể lấy giấy vệ sinh ra, xem ra cô ta đã đi đến chợ đen trao đổi đồ rồi, chậc chậc, tay nghề cao với to gan ghê!
Giấy vệ sinh ở hiện đại bạn mua dù có kém đến đâu cũng tốt hơn thời này mấy lần, vả lại kiếp trước nữ chính sao có thể mua loại kém chất lượng được. Khi đến đây, giấy vệ sinh trong không gian của cô ta không thể tùy ý đưa cho người khác sử dụng, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không thể dùng.
Lâm Ngọc Trúc chống cằm suy nghĩ, thời này nữ thanh niên trí thức mỗi tháng được một phiếu giấy vệ sinh, chắc chắn không đủ dùng cho cuộc sống thường ngày. Cô thở dài, đúng là thời đại ăn uống ngủ nghỉ đi vệ sinh đều khổ cực.
Tự dưng thấy hơi thương cảm, vì để nâng cao chất lượng cuộc sống, thực ra Lâm Ngọc Trúc cũng có ý muốn trà trộn vào chợ đen rồi!
Tình trạng của bác gái vẫn như cũ không đổi, đợi sau khi bà ta xuống xe, cả bốn người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mùi kì quái trên chiếc tàu này thực sự quá nồng, may còn có mấy chiếc cửa sổ luôn mở để thông gió, không thì khó mà tưởng tượng được.
Cho đến khi mấy người lết thân xác mệt nhử xuống xe hít thở không khí trong lành, giống như là được cứu sống lại vậy.
Sáng hôm sau bọn họ tới nơi, không cần đến nhà khách để nghỉ ngơi mà trực tiếp đến bến xe để bắt xe đến thị trấn, sau đó mới chuyển đến thành trấn.
Cũng may người ở thời này đều thật thà chất phác, nghe ngóng một tí là có thể tìm được bến xe, rồi mỗi người tự cầm lấy giấy giới thiệu đi mua vé xe.
Đến khi ngồi lên xe liền không thoải mái như vậy nữa, xe không có chỗ đặt hành lý, trong chiếc xe ô tô bé tẹo có rất nhiều khách xuống thị trấn, trên xe chật kín người. Nếu như không phải đường không xa lắm, chỉ sợ bọn họ kiên trì không nổi.
Không có chỗ ngồi, mọi người chỉ đành đứng. Lúc này trong xe mùi xăng vô cùng nồng nặc, đường lại không bằng phẳng, đợi đến thị trấn, sau khi xuống xe ba cô gái suýt thì nôn cả mật ra ngoài. Vốn dĩ lúc ngồi tàu hỏa đã chẳng ăn gì, Lý Hướng Bắc nhìn còn tạm ổn, nhưng ba cô gái không ổn chút nào, sắc mặt đã có chút vàng vọt rồi.
Lý Hướng Bắc một người có hai tay, thêm cả hành lý của chính anh ta thì chỉ có thể giúp nữ chính xách hành lý.
Ở bên ngoài không có bạn bè chỉ có thể tự dựa vào chính mình, bấy giờ Lâm Ngọc Trúc vô cùng cảm ơn sự tính toán của mẹ Lâm, để cô vẫn còn dư sức xách hành lý.
Ngược lại hành lý của Trương Diễm Thu lại không ít, tay mang hai túi lớn, trên lưng vác thêm túi nhỏ, phía trước còn đeo một cái túi vải, khi bước khá là tốn sức.
Khi cô ta trông thấy nam chính giúp Lý Hướng Vãn xách hành lý, ánh mắt không khỏi u ám, nhưng lúc này sắc mặt của mọi người cũng không tốt hơn là bao, nam nữ chính hiển nhiên cũng không rảnh đi để ý đến cô ta, lỡ có cảm nhận được cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Lâm Ngọc Trúc thấy cô ta bước đi khó khăn thì không nhịn được nói: “Để tôi giúp cô xách một cái.”
Cô vẫn chưa phải là rất mệt, thể lực của thân thể này không tồi, sức lực tuổi trẻ cũng tốt, khỏe hơn cô của kiếp trước nhiều. Bây giờ cô còn có chút đắc ý, nhưng không biết rằng sau khi đến nông thôn rồi chút sức lực này chẳng là cái gì cả.
Trương Diễm Thu cảm kích cười, thần sắc tốt lên một chút.
Lại đổi tuyến ngồi ô tô đến thành trấn.
Mấy người vất vả lắm mới đến được hội thanh niên trí thức bản địa liền thở phào nhẹ nhõm, người của thôn Thiện Thủy đã đến từ sớm, có một nam đồng chí trẻ tuổi đeo kính mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, Lý Hướng Bắc cũng tăng nhanh tốc độ bước đến trước mặt nam đồng chí đó. Hai người không kìm nổi ôm lấy nhau, sau đó dùng cách thức của đàn ông chào hỏi lẫn nhau.
Lúc này ở trước mặt mọi người đặc biệt là ở trước mặt nam chính, cô ta không muốn để lộ ra chuyện này.
Lâm Ngọc Trúc không tốt hơn Trương Diễm Thu là bao, bây giờ cô mới nhớ ra mình quên mang báo rồi, cô thật sự không nỡ cho bác gái mượn giấy vệ sinh.
Do cả hai người đều không lên tiếng, Lý Hướng Vãn nheo đôi lông mày xinh đẹp lại, có chút nghi ngờ bác gái cố ý lừa giấy. Cô ta lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy vệ sinh rồi đưa qua.
Ở thời này giấy vệ sinh bán theo từng sấp, có tốt có hỏng, không phải bán theo từng cuộn, mỗi sấp có bao nhiêu tờ đều phải dựa theo quy định của cung tiêu xã.
Lâm Ngọc Trúc biết gia đình mà nữ chính xuyên qua có hơi kì quái, thậm chí còn khổ hơn cả cô nữa. Cô ta là thay em trai của nguyên chủ đến nông thôn, hơn nữa chị dâu trong nhà còn ghét bỏ nguyên chủ ăn không ngồi rồi, sớm đã muốn đuổi người ra khỏi nhà.
Lúc này nữ chính có thể lấy giấy vệ sinh ra, xem ra cô ta đã đi đến chợ đen trao đổi đồ rồi, chậc chậc, tay nghề cao với to gan ghê!
Giấy vệ sinh ở hiện đại bạn mua dù có kém đến đâu cũng tốt hơn thời này mấy lần, vả lại kiếp trước nữ chính sao có thể mua loại kém chất lượng được. Khi đến đây, giấy vệ sinh trong không gian của cô ta không thể tùy ý đưa cho người khác sử dụng, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không thể dùng.
Lâm Ngọc Trúc chống cằm suy nghĩ, thời này nữ thanh niên trí thức mỗi tháng được một phiếu giấy vệ sinh, chắc chắn không đủ dùng cho cuộc sống thường ngày. Cô thở dài, đúng là thời đại ăn uống ngủ nghỉ đi vệ sinh đều khổ cực.
Tự dưng thấy hơi thương cảm, vì để nâng cao chất lượng cuộc sống, thực ra Lâm Ngọc Trúc cũng có ý muốn trà trộn vào chợ đen rồi!
Tình trạng của bác gái vẫn như cũ không đổi, đợi sau khi bà ta xuống xe, cả bốn người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mùi kì quái trên chiếc tàu này thực sự quá nồng, may còn có mấy chiếc cửa sổ luôn mở để thông gió, không thì khó mà tưởng tượng được.
Cho đến khi mấy người lết thân xác mệt nhử xuống xe hít thở không khí trong lành, giống như là được cứu sống lại vậy.
Sáng hôm sau bọn họ tới nơi, không cần đến nhà khách để nghỉ ngơi mà trực tiếp đến bến xe để bắt xe đến thị trấn, sau đó mới chuyển đến thành trấn.
Cũng may người ở thời này đều thật thà chất phác, nghe ngóng một tí là có thể tìm được bến xe, rồi mỗi người tự cầm lấy giấy giới thiệu đi mua vé xe.
Đến khi ngồi lên xe liền không thoải mái như vậy nữa, xe không có chỗ đặt hành lý, trong chiếc xe ô tô bé tẹo có rất nhiều khách xuống thị trấn, trên xe chật kín người. Nếu như không phải đường không xa lắm, chỉ sợ bọn họ kiên trì không nổi.
Không có chỗ ngồi, mọi người chỉ đành đứng. Lúc này trong xe mùi xăng vô cùng nồng nặc, đường lại không bằng phẳng, đợi đến thị trấn, sau khi xuống xe ba cô gái suýt thì nôn cả mật ra ngoài. Vốn dĩ lúc ngồi tàu hỏa đã chẳng ăn gì, Lý Hướng Bắc nhìn còn tạm ổn, nhưng ba cô gái không ổn chút nào, sắc mặt đã có chút vàng vọt rồi.
Lý Hướng Bắc một người có hai tay, thêm cả hành lý của chính anh ta thì chỉ có thể giúp nữ chính xách hành lý.
Ở bên ngoài không có bạn bè chỉ có thể tự dựa vào chính mình, bấy giờ Lâm Ngọc Trúc vô cùng cảm ơn sự tính toán của mẹ Lâm, để cô vẫn còn dư sức xách hành lý.
Ngược lại hành lý của Trương Diễm Thu lại không ít, tay mang hai túi lớn, trên lưng vác thêm túi nhỏ, phía trước còn đeo một cái túi vải, khi bước khá là tốn sức.
Khi cô ta trông thấy nam chính giúp Lý Hướng Vãn xách hành lý, ánh mắt không khỏi u ám, nhưng lúc này sắc mặt của mọi người cũng không tốt hơn là bao, nam nữ chính hiển nhiên cũng không rảnh đi để ý đến cô ta, lỡ có cảm nhận được cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Lâm Ngọc Trúc thấy cô ta bước đi khó khăn thì không nhịn được nói: “Để tôi giúp cô xách một cái.”
Cô vẫn chưa phải là rất mệt, thể lực của thân thể này không tồi, sức lực tuổi trẻ cũng tốt, khỏe hơn cô của kiếp trước nhiều. Bây giờ cô còn có chút đắc ý, nhưng không biết rằng sau khi đến nông thôn rồi chút sức lực này chẳng là cái gì cả.
Trương Diễm Thu cảm kích cười, thần sắc tốt lên một chút.
Lại đổi tuyến ngồi ô tô đến thành trấn.
Mấy người vất vả lắm mới đến được hội thanh niên trí thức bản địa liền thở phào nhẹ nhõm, người của thôn Thiện Thủy đã đến từ sớm, có một nam đồng chí trẻ tuổi đeo kính mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, Lý Hướng Bắc cũng tăng nhanh tốc độ bước đến trước mặt nam đồng chí đó. Hai người không kìm nổi ôm lấy nhau, sau đó dùng cách thức của đàn ông chào hỏi lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.