Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 19: Thôn Thiện Thủy 2
Quýnh Quýnh Hữu Bì
12/06/2022
Lâm Ngọc Trúc đoán đây chắc là bạn từ bé của nam chính - đồng chí Vương Dương, Vương Dương cũng được coi là con ông cháu cha, nhưng dưới tình thế ép buộc của cha anh ta mà bắt buộc phải về xây dựng nông thôn sớm vài năm.
Kì thực nam chính cũng gần như là bất đắc dĩ phải tới nông thôn, nhưng khi trải qua niên đại này rồi, sau này gia thế của cả hai người sẽ cao không sánh nổi.
Quả nhiên khi chàng trai giới thiệu bản thân với bọn họ đã nói: “Chào mọi người tôi tên là Vương Dương, Dương trong dương quang (ánh mặt trời).”
Đích thực là chàng trai khí chất tỏa sáng như ánh mặt trời, có cảm giác như anh trai nhà bên vậy, cả ba cô gái cũng lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Thôn trưởng của Thôn Thiện Thủy dẫn theo đồng chí Vương Dương đánh xe bò đến đón bọn họ, nhóm người bọn họ lần lượt xếp hành lý lên xe bò.
Thôn trưởng nhìn có vẻ như một người tầm năm mươi tuổi, nhưng thực tế ông ấy chỉ mới đầu bốn mươi. Ở thời đại này, bọn họ cả một đời chịu bao nhiêu khổ cực Lâm Ngọc Trúc khó bề tưởng tượng nổi.
Thôn trưởng đối với bọn họ khá là ôn hòa: “Mấy đứa nhóc mau lên xe nào.”
Mấy người bọn họ chào hỏi với thôn trưởng rồi giới thiệu sơ qua bản thân xong mới lần lượt lên xe. Lúc ngồi lên chỉ có Lý Hướng Bắc với Vương Dương nói chuyện, thôn trưởng lâu lâu nói vào vài câu.
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi, ba cô gái đã sớm dựa vào nhau ngủ say dưới ánh nắng ấm áp.
Giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, Lâm Ngọc Trúc bị Lý Hướng Vãn gọi mới tỉnh lại, mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu, vẻ mặt ngơ ngác của cô làm cho Lý Hướng Vãn bật cười.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc tỉnh táo lại, bọn họ hình như đã đến cửa thôn, có không ít mấy đứa trẻ hiếu kì đang vây quanh xem náo nhiệt. Bây giờ đang vào mùa vụ, người lớn của nhà nhà đều đang làm việc trên đồng, sẽ không ai rảnh rỗi tới xem thanh niên trí thức.
Hơn nữa mấy năm trước đã có vài thanh niên trí thức lục tục đến đây, đối với bọn họ mà nói thanh niên trí thức đã chẳng phải là thứ mới mẻ gì rồi, có người khi nghe nói lại có thanh niên trí thức đến thôn, bọn họ còn hơi chán ghét nữa.
Đám thanh niên trí thức này đứa nào cũng yếu đuối, làm việc cũng mệt đến phát bệnh được, bạn nói xem làm được trò trống gì? Lại không thể để bọn họ đói chết trong thôn, việc thì chả làm được bao nhiêu, tự dưng phải phân chia lương thực cho bọn họ, nghĩ thế nào cũng không thấy có lợi.
Trong thôn chỉ có một con bò, là bảo bối của trưởng thôn, có thể dùng nó đi đón bọn họ tới cổng thôn đã là tốt lắm rồi. Có thôn á, còn cách cổng thôn tận mấy kilomet thôn trưởng đã bắt họ xuống xe tự đi về rồi kìa. Cho nên Thôn Thiện Thủy vậy là đã nhân nghĩa lắm rồi.
Mấy người xách theo hành lý xuống xe, thôn trưởng liền nói: “Vương Dương, cháu đưa mấy đứa nhóc này về nơi cháu ở đi, con bò này chú phải dắt nó về chuồng ăn cỏ, mấy đứa nhóc các cháu hôm nay nghỉ ngơi trước, sáng mai đi theo hội Vương Dương cùng làm việc.”
Bọn họ gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau khi tạm biệt thôn trưởng, Vương Dương nói: “Các bạn đến khá đúng lúc đấy, qua hai tháng nữa thu hoạch vụ mùa thu rồi mọi người có thể đổi công điểm để lấy lương thực. Hồi tôi đến lúc đấy đang là mùa đông, lương thực trong kho không còn nhiều nữa, chia cho mấy thanh niên tri thức có chút éc, không đủ ăn mà còn phải tính công điểm nữa, sau đó trưởng thôn bảo có thể dùng tiền thay thế cho công điểm, nên mọi người mới có chút lương thực để ăn no bụng.”
Lâm Ngọc Trúc nghe xong liền biết nó đã bị biến tướng thành lấy tiền đổi lương thực rồi, mấy năm trước bọn họ chia tiền, thôn dân thấy thanh niên tri thức dùng tiền đổi cũng không có ý kiến gì nữa, đây cũng là một chuyện tốt, chỉ là thanh niên nào không mang tiền thì khó mà sống nổi thôi.
Trương Diễm Thu biết thanh niên tri thức đều sống chung với nhau, mọi người cùng ăn cơm chung nồi, sẵn ở đây có một đồng hương, cô ta mới ngại ngùng hỏi: “Vậy lương thực đều là để lẫn vào với nhau, mọi người cùng ăn chung sao?” Trong lòng cô ta hơi thấp thỏm, nữ sinh như cô ta chắc chắn ăn không nhiều bằng nam sinh, nếu như lương thực để lẫn với nhau, sau này chắc chắn bị thiệt.
Vương Dương cười tỏ vẻ đã hiểu: “Mọi người đều có túi đựng lương thực riêng rồi tự mình đánh số, lương thực được phát đều giống nhau, mỗi bữa cô ăn bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu để cùng nấu, cơ bản sẽ không dễ dàng bị thiệt.”
Cả ba người Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu cùng thở phào nhẹ nhõm.
Kì thực nam chính cũng gần như là bất đắc dĩ phải tới nông thôn, nhưng khi trải qua niên đại này rồi, sau này gia thế của cả hai người sẽ cao không sánh nổi.
Quả nhiên khi chàng trai giới thiệu bản thân với bọn họ đã nói: “Chào mọi người tôi tên là Vương Dương, Dương trong dương quang (ánh mặt trời).”
Đích thực là chàng trai khí chất tỏa sáng như ánh mặt trời, có cảm giác như anh trai nhà bên vậy, cả ba cô gái cũng lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Thôn trưởng của Thôn Thiện Thủy dẫn theo đồng chí Vương Dương đánh xe bò đến đón bọn họ, nhóm người bọn họ lần lượt xếp hành lý lên xe bò.
Thôn trưởng nhìn có vẻ như một người tầm năm mươi tuổi, nhưng thực tế ông ấy chỉ mới đầu bốn mươi. Ở thời đại này, bọn họ cả một đời chịu bao nhiêu khổ cực Lâm Ngọc Trúc khó bề tưởng tượng nổi.
Thôn trưởng đối với bọn họ khá là ôn hòa: “Mấy đứa nhóc mau lên xe nào.”
Mấy người bọn họ chào hỏi với thôn trưởng rồi giới thiệu sơ qua bản thân xong mới lần lượt lên xe. Lúc ngồi lên chỉ có Lý Hướng Bắc với Vương Dương nói chuyện, thôn trưởng lâu lâu nói vào vài câu.
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi, ba cô gái đã sớm dựa vào nhau ngủ say dưới ánh nắng ấm áp.
Giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, Lâm Ngọc Trúc bị Lý Hướng Vãn gọi mới tỉnh lại, mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu, vẻ mặt ngơ ngác của cô làm cho Lý Hướng Vãn bật cười.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc tỉnh táo lại, bọn họ hình như đã đến cửa thôn, có không ít mấy đứa trẻ hiếu kì đang vây quanh xem náo nhiệt. Bây giờ đang vào mùa vụ, người lớn của nhà nhà đều đang làm việc trên đồng, sẽ không ai rảnh rỗi tới xem thanh niên trí thức.
Hơn nữa mấy năm trước đã có vài thanh niên trí thức lục tục đến đây, đối với bọn họ mà nói thanh niên trí thức đã chẳng phải là thứ mới mẻ gì rồi, có người khi nghe nói lại có thanh niên trí thức đến thôn, bọn họ còn hơi chán ghét nữa.
Đám thanh niên trí thức này đứa nào cũng yếu đuối, làm việc cũng mệt đến phát bệnh được, bạn nói xem làm được trò trống gì? Lại không thể để bọn họ đói chết trong thôn, việc thì chả làm được bao nhiêu, tự dưng phải phân chia lương thực cho bọn họ, nghĩ thế nào cũng không thấy có lợi.
Trong thôn chỉ có một con bò, là bảo bối của trưởng thôn, có thể dùng nó đi đón bọn họ tới cổng thôn đã là tốt lắm rồi. Có thôn á, còn cách cổng thôn tận mấy kilomet thôn trưởng đã bắt họ xuống xe tự đi về rồi kìa. Cho nên Thôn Thiện Thủy vậy là đã nhân nghĩa lắm rồi.
Mấy người xách theo hành lý xuống xe, thôn trưởng liền nói: “Vương Dương, cháu đưa mấy đứa nhóc này về nơi cháu ở đi, con bò này chú phải dắt nó về chuồng ăn cỏ, mấy đứa nhóc các cháu hôm nay nghỉ ngơi trước, sáng mai đi theo hội Vương Dương cùng làm việc.”
Bọn họ gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau khi tạm biệt thôn trưởng, Vương Dương nói: “Các bạn đến khá đúng lúc đấy, qua hai tháng nữa thu hoạch vụ mùa thu rồi mọi người có thể đổi công điểm để lấy lương thực. Hồi tôi đến lúc đấy đang là mùa đông, lương thực trong kho không còn nhiều nữa, chia cho mấy thanh niên tri thức có chút éc, không đủ ăn mà còn phải tính công điểm nữa, sau đó trưởng thôn bảo có thể dùng tiền thay thế cho công điểm, nên mọi người mới có chút lương thực để ăn no bụng.”
Lâm Ngọc Trúc nghe xong liền biết nó đã bị biến tướng thành lấy tiền đổi lương thực rồi, mấy năm trước bọn họ chia tiền, thôn dân thấy thanh niên tri thức dùng tiền đổi cũng không có ý kiến gì nữa, đây cũng là một chuyện tốt, chỉ là thanh niên nào không mang tiền thì khó mà sống nổi thôi.
Trương Diễm Thu biết thanh niên tri thức đều sống chung với nhau, mọi người cùng ăn cơm chung nồi, sẵn ở đây có một đồng hương, cô ta mới ngại ngùng hỏi: “Vậy lương thực đều là để lẫn vào với nhau, mọi người cùng ăn chung sao?” Trong lòng cô ta hơi thấp thỏm, nữ sinh như cô ta chắc chắn ăn không nhiều bằng nam sinh, nếu như lương thực để lẫn với nhau, sau này chắc chắn bị thiệt.
Vương Dương cười tỏ vẻ đã hiểu: “Mọi người đều có túi đựng lương thực riêng rồi tự mình đánh số, lương thực được phát đều giống nhau, mỗi bữa cô ăn bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu để cùng nấu, cơ bản sẽ không dễ dàng bị thiệt.”
Cả ba người Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.