Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 20: Thôn Thiện Thủy 3
Quýnh Quýnh Hữu Bì
12/06/2022
Lâm Ngọc Trúc có hơi ngạc nhiên, cô nhớ cốt truyện không phải như vậy. Bởi vì chuyện ăn cơm còn cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng mỗi người cùng với người có quan hệ tốt với mình tự nấu một nồi cơm riêng. Xem ra cốt truyện với hiện thực bây giờ có chút khác biệt rồi.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lúc này lại có ý nghĩ giống nhau đến thần kì, nấu chung nồi cơm, vậy làm thế nào mang đồ ăn từ trong không gian ra để cải thiện cuộc sống của mình đây?
Bọn họ không thể nào cứ dăm ba bữa lại mang vài thứ tốt ra chia sẻ với mọi người được!
Đừng nói ích kỷ với không ích kỷ ở đây, ngay cả gia đình cán bộ cũng không được mấy ai cứ mấy ngày lại được ăn thịt một lần, thời này ai cũng khổ vô cùng tận, phiếu định mức được đặt ra chính là để khống chế lượng mua bán của nhân dân. Bạn mua miếng thịt đều phải chia ra, nếu thật sự mang thịt ra căn bản không dám vượt quá nửa cân. Chỗ đó chia cho mọi người cùng ăn, mỗi người hai ba miếng là hết, ngay cả mùi vị thịt cũng không nếm được.
Hai người không hẹn mà cùng nhíu mày suy tư, là người vốn có thể ăn thịt lợn thỏa thích đến ngán nhưng lại không được ăn như bọn họ quả thực khó mà chịu nổi, đúng là vấn đề nan giải.
Nam chính lúc này đã có cảm tình với nữ chính, cho nên lúc nào cũng chú ý tới cô ta, nhìn thấy dáng vẻ cô ta nhíu mày nên càng quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Nữ chính lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi mệt chút thôi.”
Trương Diễm Thu vẻ mặt vi diệu nhìn nam nữ chính.
Lâm Ngọc Trúc thu lại ý nghĩ, lùi về phía sau Vương Dương.
Nơi ở của thanh niên trí thức thực ra là ngôi nhà của một người già đã mất để lại. Hiện tại ở trong thôn ngoại trừ nhà của địa chủ là nhà gạch ra, còn lại đều là nhà đất, nhìn qua có vẻ không chắc chắn cho lắm, nhưng được cái đông ấm hạ mát. Lâm Ngọc Trúc biết nhà đất nếu chú ý bảo dưỡng tu sửa thường xuyên thì cũng rất chắc chắn, tỉ lệ mưa lớn với ngập lụt ở Đông Bắc không tính là nhiều, chỉ cần mùa đông không để tuyết đọng làm sụp mái nhà thì vẫn rất an toàn.
Mỗi hộ ở nông thôn đều có một cái sân nhỏ, có nhà còn lấy gỗ về vây thành một cái kho để đựng nông cụ và củi đốt, sân sau có nhà còn làm chuồng gà với chuồng chó, bình thường sân sau cũng có chuồng lợn, dù sao khi vào sân, nếu không dọn dẹp sạch sẽ sẽ thấy rất bẩn. May là sân của ngôi nhà mà hội thanh niên trí thức ở vẫn còn sạch sẽ.
Mà Lý Hướng Vãn với Trương Diễm Thu khi nhìn thấy ngôi nhà đất vừa thấp vừa cũ, sắc mặt đều hơi tái đi, trong lòng cũng trở nên chua chát.
Biết là đến nông thôn sẽ khổ, nhưng bọn họ không ngờ được sẽ phải ở trong ngôi nhà vừa nhìn là biết sắp sập tới nơi.
Lâm Ngọc Trúc sớm đã chuẩn bị tâm lý, năng lực chịu đựng cũng khá tốt, nhưng hai cô gái kia có chút suy sụp rồi. Hơn nữa đường đi trong làng đều là đường đất, đi một chuyến, đôi giày vải vốn dĩ màu đen đã dính một tầng đất, dậm chân cũng có bụi bay ra. Đều là những cô gái ưa sạch sẽ, bây giờ trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen, e là tạm thời vẫn chưa bình thường lại nổi.
Trong căn nhà này còn có ba người thanh niên trí thức cùng sống, hai cô gái với một chàng trai, cô gái nhát gan, không dám ở phòng mà người đã khuất từng ở, nhà đất có tổng cộng hai phòng ngủ, vừa hay chia ra cho nam với nữ mỗi bên một phòng.
Nhà đất vừa mở cửa ra chính là nhà bếp, ngay cả phòng khách cũng không có, khách đến nhà đều ngồi ở phòng bếp.
Ba đồng chí thanh niên trí thức kia đều đang làm việc, vẫn chưa tan làm về, Vương Dương dẫn bốn người vào nhà. Khi nhìn thấy nền đất đã được đầm cứng ngắc ở trong phòng, mấy cô gái đã không biết nên miêu tả cảm nghĩ lúc này như thế nào luôn rồi.
Lâm Ngọc Trúc cũng có chút ngạc nhiên, không khỏi che mặt, ôi chao đúng là niên đại khổ cực mà.
Ở niên đại này chỉ có đơn vị làm việc là nền đất, các hộ gia đình trong thành phố cơ bản đều là nền gạch đỏ, gạch này là loại gạch dùng để lợp mái nhà, chứ không phải là loại gạch lát sàn vì hồi đó vẫn chưa có. Bình thường nhà cửa sạch sẽ còn có thể vẩy nước xuống đất cho bớt bụi, nếu như không sạch thì trong nhà bụi cực kì nhiều. Cho nên ở thời đại đó người có da dẻ và quần áo sạch sẽ thực không có nhiều.
Còn ở nông thôn thì ngại quá, không có lát gạch, nhà nhà đều là nền đất. Cơ mà nền đất đã được đầm chặt lẽ cứng ngắc lại như vậy lại không dễ có bụi.
Vương Dương nhìn thấy sắc mặt không được tốt cho lắm của bọn họ thì cười cười, trong lòng cảm thán, hồi anh ta tới đây cũng cảm thấy vậy, bây giờ quen rồi thì chẳng thấy sao nữa, không biết những ngày này đến bao giờ mới kết thúc.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lúc này lại có ý nghĩ giống nhau đến thần kì, nấu chung nồi cơm, vậy làm thế nào mang đồ ăn từ trong không gian ra để cải thiện cuộc sống của mình đây?
Bọn họ không thể nào cứ dăm ba bữa lại mang vài thứ tốt ra chia sẻ với mọi người được!
Đừng nói ích kỷ với không ích kỷ ở đây, ngay cả gia đình cán bộ cũng không được mấy ai cứ mấy ngày lại được ăn thịt một lần, thời này ai cũng khổ vô cùng tận, phiếu định mức được đặt ra chính là để khống chế lượng mua bán của nhân dân. Bạn mua miếng thịt đều phải chia ra, nếu thật sự mang thịt ra căn bản không dám vượt quá nửa cân. Chỗ đó chia cho mọi người cùng ăn, mỗi người hai ba miếng là hết, ngay cả mùi vị thịt cũng không nếm được.
Hai người không hẹn mà cùng nhíu mày suy tư, là người vốn có thể ăn thịt lợn thỏa thích đến ngán nhưng lại không được ăn như bọn họ quả thực khó mà chịu nổi, đúng là vấn đề nan giải.
Nam chính lúc này đã có cảm tình với nữ chính, cho nên lúc nào cũng chú ý tới cô ta, nhìn thấy dáng vẻ cô ta nhíu mày nên càng quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Nữ chính lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi mệt chút thôi.”
Trương Diễm Thu vẻ mặt vi diệu nhìn nam nữ chính.
Lâm Ngọc Trúc thu lại ý nghĩ, lùi về phía sau Vương Dương.
Nơi ở của thanh niên trí thức thực ra là ngôi nhà của một người già đã mất để lại. Hiện tại ở trong thôn ngoại trừ nhà của địa chủ là nhà gạch ra, còn lại đều là nhà đất, nhìn qua có vẻ không chắc chắn cho lắm, nhưng được cái đông ấm hạ mát. Lâm Ngọc Trúc biết nhà đất nếu chú ý bảo dưỡng tu sửa thường xuyên thì cũng rất chắc chắn, tỉ lệ mưa lớn với ngập lụt ở Đông Bắc không tính là nhiều, chỉ cần mùa đông không để tuyết đọng làm sụp mái nhà thì vẫn rất an toàn.
Mỗi hộ ở nông thôn đều có một cái sân nhỏ, có nhà còn lấy gỗ về vây thành một cái kho để đựng nông cụ và củi đốt, sân sau có nhà còn làm chuồng gà với chuồng chó, bình thường sân sau cũng có chuồng lợn, dù sao khi vào sân, nếu không dọn dẹp sạch sẽ sẽ thấy rất bẩn. May là sân của ngôi nhà mà hội thanh niên trí thức ở vẫn còn sạch sẽ.
Mà Lý Hướng Vãn với Trương Diễm Thu khi nhìn thấy ngôi nhà đất vừa thấp vừa cũ, sắc mặt đều hơi tái đi, trong lòng cũng trở nên chua chát.
Biết là đến nông thôn sẽ khổ, nhưng bọn họ không ngờ được sẽ phải ở trong ngôi nhà vừa nhìn là biết sắp sập tới nơi.
Lâm Ngọc Trúc sớm đã chuẩn bị tâm lý, năng lực chịu đựng cũng khá tốt, nhưng hai cô gái kia có chút suy sụp rồi. Hơn nữa đường đi trong làng đều là đường đất, đi một chuyến, đôi giày vải vốn dĩ màu đen đã dính một tầng đất, dậm chân cũng có bụi bay ra. Đều là những cô gái ưa sạch sẽ, bây giờ trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen, e là tạm thời vẫn chưa bình thường lại nổi.
Trong căn nhà này còn có ba người thanh niên trí thức cùng sống, hai cô gái với một chàng trai, cô gái nhát gan, không dám ở phòng mà người đã khuất từng ở, nhà đất có tổng cộng hai phòng ngủ, vừa hay chia ra cho nam với nữ mỗi bên một phòng.
Nhà đất vừa mở cửa ra chính là nhà bếp, ngay cả phòng khách cũng không có, khách đến nhà đều ngồi ở phòng bếp.
Ba đồng chí thanh niên trí thức kia đều đang làm việc, vẫn chưa tan làm về, Vương Dương dẫn bốn người vào nhà. Khi nhìn thấy nền đất đã được đầm cứng ngắc ở trong phòng, mấy cô gái đã không biết nên miêu tả cảm nghĩ lúc này như thế nào luôn rồi.
Lâm Ngọc Trúc cũng có chút ngạc nhiên, không khỏi che mặt, ôi chao đúng là niên đại khổ cực mà.
Ở niên đại này chỉ có đơn vị làm việc là nền đất, các hộ gia đình trong thành phố cơ bản đều là nền gạch đỏ, gạch này là loại gạch dùng để lợp mái nhà, chứ không phải là loại gạch lát sàn vì hồi đó vẫn chưa có. Bình thường nhà cửa sạch sẽ còn có thể vẩy nước xuống đất cho bớt bụi, nếu như không sạch thì trong nhà bụi cực kì nhiều. Cho nên ở thời đại đó người có da dẻ và quần áo sạch sẽ thực không có nhiều.
Còn ở nông thôn thì ngại quá, không có lát gạch, nhà nhà đều là nền đất. Cơ mà nền đất đã được đầm chặt lẽ cứng ngắc lại như vậy lại không dễ có bụi.
Vương Dương nhìn thấy sắc mặt không được tốt cho lắm của bọn họ thì cười cười, trong lòng cảm thán, hồi anh ta tới đây cũng cảm thấy vậy, bây giờ quen rồi thì chẳng thấy sao nữa, không biết những ngày này đến bao giờ mới kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.