Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 102:

Yên Mộng Hiên

07/05/2023

“Vâng.” Tạ Miêu gật đầu một cách lễ phép: “Em chào thầy, thầy là giáo viên chủ nhiệp của lớp 10A1 ạ?”

“Đúng vậy.” Thầy Trịnh tìm được tên của Tạ Miêu trong danh sách lớp, đánh dấu tích rồi bảo bạn học bên cạnh: “Đưa cho bạn ấy một bộ sách giáo khoa đi.”

Mấy bạn học lập tức thu lại ánh mắt đang quan sát Tạ Miêu, lấy một quyển sách từ trong chồng sách rồi lại lấy một quyển vở ra đưa cho Tạ Miêu.

Tạ Miêu cảm ơn rồi nhận lấy, chỉ vào Hứa Văn Lệ đứng bên cạnh mình: “Thưa thầy, cậu ấy cũng là học sinh lớp chúng ta.”

Lúc này, thầy Trịnh mới quay sang Hứa Văn Lệ: “Tên em là gì?”

“Hứa Văn Lệ ạ.”

Thầy Trịnh tìm được tên trong danh sách lớp, đánh dấu tích: “Cũng đưa cho bạn ấy một bộ sách giáo khoa đi.”

Tạ Miêu cất sách giáo khoa vào cặp sách, liếc nhìn bàn ghế trống không bên dưới, hỏi thầy Trịnh: “Hôm nay không có việc gì khác ạ?”

“Không có, ngày mai đến làm tổng vệ sinh một chút, ngày mốt sẽ khai giảng.”

Thầy Trịnh dừng một lát rồi nói: “Nhà em cách khá xa, ngày mai không đến cũng được.”

“Cảm ơn thầy. Thầy bận việc đi, bọn em về trước ạ.”

Ngay sau khi Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ rời khỏi lớp học, một bạn nam đeo kính đang giúp đỡ phân phát sách giáo khoa đi đến trước mặt thầy Trịnh.

“Bố, vừa rồi chính là Tạ Miêu, người đứng đầu toàn huyện, đứng thứ chín toàn tỉnh trong kì thi năm nay ư?”

Thầy Trịnh trừng mắt nhìn cậu: “Đang ở trường đấy, gọi bố cái gì? Gọi thầy giáo!”



“Em biết rồi, thưa thầy.”

Ban nam mỉm cười nói tiếp một câu: “Bố, vừa rồi thực sự là Tạ Miêu ư? Sao không giống như đi ra từ trong mương nhỉ?”

Lần này, thầy Trịnh còn lười phải trừng mắt nhìn cậu ta. “Nếu khai giảng xong còn gọi sai, tôi sẽ không nhắc nhở em mà trực tiếp dùng thước dạy học để đánh em đấy.”

Sau đó thầy lại nói: “Đừng quan tâm là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột thì chính là mèo giỏi, con quan tâm người ta đi ra từ đâu để làm gì. Con học tập người ta một chút đi, nghỉ hè mà người ta còn đang đọc sách đó, đâu giống như con, chỉ biết khôn lỏi.”

Bạn học nam kia làm như không thể chịu đựng nổi, vội vàng đổi chủ đề: “Thầy ơi, lại có bạn học đến kìa.”

Bấy giờ thầy Trịnh mới thu lại ánh mắt đang dừng trên người cậu ta, nhìn về phía cửa: “Tên em là gì?”

Bạn nam kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói thầm với đồng bọn: “Này, cậu có cảm thấy người tên Tạ Miêu vừa rồi trông khá xinh không?”

Sau khi Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ ra cổng trường, bọn họ không nhìn thấy Cố Hàm Giang và Vương Quý Chi.

Vẫn là Cố Hàm Giang đi ra, gọi Tạ Miêu một tiếng, bọn họ mới phát hiện hai người đang tránh dưới một gốc cây để hóng mát.

“Bà ơi, bà đợi lâu không? Bà có mệt không?”

Tạ Miêu bước tới hỏi bà cụ.

Vương Quý Chi lập tức lắc đầu: “Không mệt, Hàm Giang tìm một tảng đá cho bà ngồi, không mệt chút nào.”

Sau đó bà cụ đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Miêu: “Miêu Miêu, con mau ngồi nghỉ một lát đi.” Rồi lại hỏi: “Con được chia vào lớp nào?”

Không ngờ Cố Hàm Giang không nói không rằng nhưng lại biết phải chăm sóc bà cụ như thế nào và làm vui lòng bà cụ.



Tạ Miêu liếc mắt nhìn Cố Hàm Giang một cái rồi lạnh nhạt nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Cố Hàm Giang nhìn Tạ Miêu, vừa định mở miệng nói đừng khách sáo thì Tạ Miêu đã thu tầm mắt lại, ấn Hứa Văn Lệ ngồi lên tảng đá: “Văn Lệ, em ngồi đi.” Sau đó cô lại nói với Vương Quý Chi: “Văn Lệ và con đều được chia tới lớp số một. Giáo viên chính là thầy Trịnh đã từng tới nhà chúng ta hôm trước đó.”

Anh đành phải nuốt xuống mấy lời định nói.

Vương Quý Chi nghe những lời mà Tạ Miêu vừa nói thì cười không khép được miệng: “Cùng một lớp rất tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Sau đó, bà cụ hỏi vài câu về tình hình đi nhập học rồi mới nhớ tới Ngô Thục Cầm: “Thục Cầm được chia đến lớp nào? Sao còn chưa đi ra?”

Điều này thì Tạ Miêu thật sự không biết: “Con nhìn mấy lớp nhưng không thấy tên bạn ấy.”

“Vậy chúng ta đợi một chút.” Vương Quý Chi liếc nhìn Cố Hàm Giang một cái: “Dù sao thì bây giờ cũng không lên xe được.”

Mấy người lại đợi hơn nửa tiếng nữa, chờ lâu đến mức Hứa Văn Lệ đã mang sách về nhà trước, Ngô Thục Cầm mới xị mặt đi ra.

“Thục Cầm bị làm sao thế? Sao cháu lại không vui?” Vương Quý Chi không khỏi thắc mắc.

“Khi bọn họ làm danh sách thì bỏ quên cháu.” Ngô Thục Cẩm bĩu môi: “Cháu xem từng lớp một cũng không tìm được tên mình, sau đó cháu phải tới văn phòng tìm người hỏi, lăn lộn cả buổi mới tìm được lớp.”

“Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Vương Quý Chi gật đầu, lại hỏi: “Thục Cầm được xếp vào lớp nào thế?”

“Lớp số một.”

“Thế thì tốt quá, Miêu Miêu nhà bà và Văn Lệ cũng được xếp vào lớp số một đấy, sau này cháu và Miêu Miêu lại là bạn cùng lớp rồi.”

Tạ Miêu cũng được xếp vào lớp số một á?

Ngô Thục Cầm sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, vội quay đầu nhìn anh họ nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook