Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 103:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Lúc này Cố Hàm Giang cũng đang nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, không hiểu sao lại khiến cô ta cảm thấy rùng mình.
Tạ Miêu về đến nhà, dùng kéo cắt giấy bìa rồi bọc bìa cho toàn bộ sách giáo khoa.
Nhà trường phát bộ sách giáo khoa này vẫn gồm 32 cuốn, mỏng hơn nhiều so với bộ sách giáo khoa gồm 16 cuốn mà Tạ Miêu đã sử dụng ở đời trước. Có thể bọc sách bằng giấy bìa hoặc giấy xi măng nhưng Tạ Miêu cảm thấy dùng giấy bìa trông mới mẻ thoải mái hơn.
Sau khi bọc xong, cô viết tên môn học lên bìa và gáy sách, tiếp theo viết tên mình lên trang đầu tiên rồi mới mở ra xem.
Vẫn giống như cuốn sách giáo khoa mà cô mượn lúc trước, chưa được sửa lại, nội dung cũng đơn giản hơn so với kiến thức cấp ba ở đời trước của cô.
Tạ Miêu nhìn, cảm thấy tự tin hơn về kỳ thi tuyển sinh đại học vào mấy năm sau.
Tới ngày khai giảng, Vương Quý Chi đưa bốn chị em đến cổng nhà, ba anh em Tạ Kiến Hoa lại đưa Tạ Miêu đến trạm xe khách rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Tạ Kiến Trung không nhịn được mà cảnh báo Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm một câu: “Đừng bắt nạt chị gái của tôi.”
Ngô Thục Cầm nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Tao rảnh lắm hả, chị mày không bắt nạt tao là tao đã thấy mừng lắm rồi.”
Ba người cùng nhau ngồi xe lên huyện, khi Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm vào lớp, các bạn học đã tới gần hết.
Tạ Miêu liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Văn Lệ ngồi ở hàng phía sau.
Hứa Văn Lệ bĩu môi với cô, bảo cô nhìn Tào Khiết đang ngồi ở hàng ghế thứ ba dãy giữa xem.
Tạ Miêu cười cười, đi qua gõ gõ mặt bàn của Tào Khiết: “Chào buổi sáng nhé bạn học Tào, cậu đã chuẩn bị xong bài luận chưa?”
Tào Khiết đang nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn Trương Diễm: “Lúc trước tôi đã nhìn thấy một người còn đẹp hơn Lâm Hạo lớp bọn mình đấy, thật, không lừa cậu đâu.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Miêu, cô ta khiếp sợ: “Cậu, sao cậu lại đến lớp của bọn tôi?”
“Đương nhiên là bởi vì tôi cũng là học sinh lớp 10A1 nha bạn học.”
Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu cong lên, cô hơi hơi nghiêng đầu, trông có vẻ hơi gian xảo.
Dáng vẻ này khiến cô trông càng thêm hoạt bát, xinh đẹp nhưng Tào Khiết không có tâm trạng thưởng thức.
“Cậu cũng là học sinh lớp 10A1 á?”
Tào Khiết kinh ngạc đến mức hơi thất thố: “Không phải cậu ở trong khe núi à? Sao lại chạy tới Nhất Cao?”
Tạ Miêu: “Nhờ phúc của cậu, tôi đã học tập chăm chỉ vào học kỳ sau của năm lớp 9, thi đầu vào cấp ba không tệ, được đặc cách vào Nhất Cao.”
Một câu nhờ phúc của cậu này thật sự rất châm chọc, vẻ mặt của Tào Khiết thay đổi mấy lần, mới có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trong ánh mắt khó hiểu của Trương Diễm: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Tạ Miêu thản nhiên nhận lấy, lại hỏi: “Bài luận của cậu đâu?”
“Bài luận gì? Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Đôi mắt của Tào Khiết láo liên.
“Cậu muốn quỵt nợ à?” Tạ Miêu nhướng mày.
Không đợi Tào Khiết nói gì, Hứa Văn Lệ đã vội vàng vọt tới đây, tức giận nói: “Chị Miêu Miêu, hồi sáng em hỏi cậu ta, cậu ta cũng chơi xấu.”
“Thật sao?”
Tạ Miêu cười như không cười liếc mắt nhìn Tào Khiết, đột nhiên xoay người lại, đi thẳng lên bục giảng.
“Xin lỗi, tớ có việc muốn làm phiền các bạn trong lớp một chút.”
Tạ Miêu mỉm cười, sắc mặt Tào Khiết tái nhợt: “Cậu muốn làm gì?”
Nhưng đã quá muộn. Tạ Miêu vừa mở miệng, gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các bạn trong lớp tới đây.
“Bạn nữ này là ai? Là bạn cùng lớp chúng ta à?”
“Không biết, hôm qua làm tổng vệ sinh, tớ không thấy, nhưng mà cậu ấy xinh thế.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, nghe xem cậu ấy muốn nói gì.”
Tạ Miêu không nhìn Tào Khiết, mỉm cười nhìn các bạn học phía dưới.
“Mùa đông năm ngoái, tớ và bạn học Tào Khiết lớp chúng ta, chính là bạn nữ kia, đã đánh cược.”
Cô hơi hất cằm về phía Tào Khiết: “Bọn tớ đánh cược kết quả thi vào cấp ba. Bạn học Tào Khiết đã hứa với tớ. Nếu tớ có thể thi tốt hơn cậu ấy thì sau khi khai giảng, cậu ấy sẽ đọc một bài luận dài một vạn chữ để ca ngợi vùng nông thôn trước mặt toàn bộ bạn học trong lớp.”
“Tớ không có!”
Tào Khiết lập tức phủ nhận nhưng vừa nghe có trò hay để xem, các bạn học vẫn xôn xao lên.
Dù sao thì mới vừa khai giảng, đầu óc của mọi người vẫn còn tương đối bốc đồng.
Một bạn nam hỏi Tạ Miêu: “Bạn cùng lớp, cậu thắng vụ cá cược hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Miêu cười: “Vậy, bạn cùng lớp Tào Khiết à, bây giờ tôi có thể mời cậu lên đây được không?”
“Tôi đã nói là tôi không có.”
Sắc mặt của Tào Khiết rất khó coi, khó khăn lắm mới giữ được vỏ bọc ngụy trang bên ngoài như thường lệ, dáng vẻ vừa khó tin vừa bị tổn thương: “Tôi đã đắc tội với cậu như thế nào mà cậu lại muốn hại tôi như thế? Chỉ vì em họ cậu là Hứa Văn Lệ không thích tôi à?”
Tạ Miêu về đến nhà, dùng kéo cắt giấy bìa rồi bọc bìa cho toàn bộ sách giáo khoa.
Nhà trường phát bộ sách giáo khoa này vẫn gồm 32 cuốn, mỏng hơn nhiều so với bộ sách giáo khoa gồm 16 cuốn mà Tạ Miêu đã sử dụng ở đời trước. Có thể bọc sách bằng giấy bìa hoặc giấy xi măng nhưng Tạ Miêu cảm thấy dùng giấy bìa trông mới mẻ thoải mái hơn.
Sau khi bọc xong, cô viết tên môn học lên bìa và gáy sách, tiếp theo viết tên mình lên trang đầu tiên rồi mới mở ra xem.
Vẫn giống như cuốn sách giáo khoa mà cô mượn lúc trước, chưa được sửa lại, nội dung cũng đơn giản hơn so với kiến thức cấp ba ở đời trước của cô.
Tạ Miêu nhìn, cảm thấy tự tin hơn về kỳ thi tuyển sinh đại học vào mấy năm sau.
Tới ngày khai giảng, Vương Quý Chi đưa bốn chị em đến cổng nhà, ba anh em Tạ Kiến Hoa lại đưa Tạ Miêu đến trạm xe khách rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Tạ Kiến Trung không nhịn được mà cảnh báo Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm một câu: “Đừng bắt nạt chị gái của tôi.”
Ngô Thục Cầm nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Tao rảnh lắm hả, chị mày không bắt nạt tao là tao đã thấy mừng lắm rồi.”
Ba người cùng nhau ngồi xe lên huyện, khi Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm vào lớp, các bạn học đã tới gần hết.
Tạ Miêu liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Văn Lệ ngồi ở hàng phía sau.
Hứa Văn Lệ bĩu môi với cô, bảo cô nhìn Tào Khiết đang ngồi ở hàng ghế thứ ba dãy giữa xem.
Tạ Miêu cười cười, đi qua gõ gõ mặt bàn của Tào Khiết: “Chào buổi sáng nhé bạn học Tào, cậu đã chuẩn bị xong bài luận chưa?”
Tào Khiết đang nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn Trương Diễm: “Lúc trước tôi đã nhìn thấy một người còn đẹp hơn Lâm Hạo lớp bọn mình đấy, thật, không lừa cậu đâu.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Miêu, cô ta khiếp sợ: “Cậu, sao cậu lại đến lớp của bọn tôi?”
“Đương nhiên là bởi vì tôi cũng là học sinh lớp 10A1 nha bạn học.”
Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu cong lên, cô hơi hơi nghiêng đầu, trông có vẻ hơi gian xảo.
Dáng vẻ này khiến cô trông càng thêm hoạt bát, xinh đẹp nhưng Tào Khiết không có tâm trạng thưởng thức.
“Cậu cũng là học sinh lớp 10A1 á?”
Tào Khiết kinh ngạc đến mức hơi thất thố: “Không phải cậu ở trong khe núi à? Sao lại chạy tới Nhất Cao?”
Tạ Miêu: “Nhờ phúc của cậu, tôi đã học tập chăm chỉ vào học kỳ sau của năm lớp 9, thi đầu vào cấp ba không tệ, được đặc cách vào Nhất Cao.”
Một câu nhờ phúc của cậu này thật sự rất châm chọc, vẻ mặt của Tào Khiết thay đổi mấy lần, mới có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trong ánh mắt khó hiểu của Trương Diễm: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Tạ Miêu thản nhiên nhận lấy, lại hỏi: “Bài luận của cậu đâu?”
“Bài luận gì? Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Đôi mắt của Tào Khiết láo liên.
“Cậu muốn quỵt nợ à?” Tạ Miêu nhướng mày.
Không đợi Tào Khiết nói gì, Hứa Văn Lệ đã vội vàng vọt tới đây, tức giận nói: “Chị Miêu Miêu, hồi sáng em hỏi cậu ta, cậu ta cũng chơi xấu.”
“Thật sao?”
Tạ Miêu cười như không cười liếc mắt nhìn Tào Khiết, đột nhiên xoay người lại, đi thẳng lên bục giảng.
“Xin lỗi, tớ có việc muốn làm phiền các bạn trong lớp một chút.”
Tạ Miêu mỉm cười, sắc mặt Tào Khiết tái nhợt: “Cậu muốn làm gì?”
Nhưng đã quá muộn. Tạ Miêu vừa mở miệng, gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các bạn trong lớp tới đây.
“Bạn nữ này là ai? Là bạn cùng lớp chúng ta à?”
“Không biết, hôm qua làm tổng vệ sinh, tớ không thấy, nhưng mà cậu ấy xinh thế.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, nghe xem cậu ấy muốn nói gì.”
Tạ Miêu không nhìn Tào Khiết, mỉm cười nhìn các bạn học phía dưới.
“Mùa đông năm ngoái, tớ và bạn học Tào Khiết lớp chúng ta, chính là bạn nữ kia, đã đánh cược.”
Cô hơi hất cằm về phía Tào Khiết: “Bọn tớ đánh cược kết quả thi vào cấp ba. Bạn học Tào Khiết đã hứa với tớ. Nếu tớ có thể thi tốt hơn cậu ấy thì sau khi khai giảng, cậu ấy sẽ đọc một bài luận dài một vạn chữ để ca ngợi vùng nông thôn trước mặt toàn bộ bạn học trong lớp.”
“Tớ không có!”
Tào Khiết lập tức phủ nhận nhưng vừa nghe có trò hay để xem, các bạn học vẫn xôn xao lên.
Dù sao thì mới vừa khai giảng, đầu óc của mọi người vẫn còn tương đối bốc đồng.
Một bạn nam hỏi Tạ Miêu: “Bạn cùng lớp, cậu thắng vụ cá cược hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Miêu cười: “Vậy, bạn cùng lớp Tào Khiết à, bây giờ tôi có thể mời cậu lên đây được không?”
“Tôi đã nói là tôi không có.”
Sắc mặt của Tào Khiết rất khó coi, khó khăn lắm mới giữ được vỏ bọc ngụy trang bên ngoài như thường lệ, dáng vẻ vừa khó tin vừa bị tổn thương: “Tôi đã đắc tội với cậu như thế nào mà cậu lại muốn hại tôi như thế? Chỉ vì em họ cậu là Hứa Văn Lệ không thích tôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.