Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 110:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Tạ Miêu không thể ngờ rằng Cố Hàm Giang lại vừa cứng rắn vừa trực tiếp cõng cô lên lưng như vậy.
Khoảnh khắc cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, sắc mặt cô thay đổi, kẹp chặt eo của đối phương theo bản năng.
“Anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, chỉ thuận thế đỡ lấy chân cô, xốc người cô về phía trước.
Bộ ngực phồng phồng của Tạ Miêu ép lên tấm lưng rộng lớn của anh, lập tức khiến cô đau tới mức nhíu mày.
Cơ thể này không chỉ có một đôi mắt đào hoa long lanh bẩm sinh mà còn có ngực lớn, eo nhỏ, cả người quyến rũ yêu nghiệt đúng tiêu chuẩn của người lẳng lơ.
Năm nay cô mới mười sáu tuổi nhưng vòng một đã gần đạt cúp C. Nếu không phải mẹ cô khéo tay, may áo ba lỗ đặc biệt cho cô, quần áo ở thời đại này lại là kiểu to rộng thì có lẽ cô đã sớm bị ba cô sáu bà vừa bảo thủ vừa thích ngồi lê mách lẻo kia chê cười rồi.
Tạ Miêu chịu đựng cơn đau, đè bả vai của Cố Hàm Giang để dịch người ra xa một chút, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm nhận được động tác của cô, cậu thiếu niên hơi thả chậm bước chân lại: “Sao vậy?”
Tạ Miêu lập tức đỏ mặt, vội vàng lấy cớ: “Không có gì, hơi cộm.”
Thật ra lời này không có gì sai cả.
Cố Hàm Giang năm nay đã có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn còn quá gầy so với một người có vóc dáng cao lớn.
Giờ phút này, áo sơ-mi bằng vải bông dính sát vào trên lưng theo động tác của cậu, đường cong xinh đẹp của xương bả vai anh lập tức trở nên nổi bật, quả thực có chút cộm người.
Cố Hàm Giang nghe xong, động tác của anh cứng lại: “Nhịn một chút, sẽ đến ngay thôi.”
Tạ Miêu ha hả.
Miệng con trai, đồ quỷ gạt người.
Cái đến ngay trong miệng anh, chính là gần hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cô cũng nghi ngờ, không biết anh gầy như vậy thì có thể cõng cô đi bao xa.
Cô đè vai anh, cố gắng không để cơ thể mình dán lên, thảo luận với anh.
“Xa như vậy, anh không thể cõng tôi về nhà đâu. Anh thả tôi xuống, tôi ở ven đường bắt xe đi nhờ.”
“Có thể.” Thiếu niên không dừng bước, chỉ trầm giọng thốt ra hai chữ.
Tạ Miêu sửng sốt, sau đó mới nhận ra anh đang nói cái gì: “Đồng chí, anh rất tin tưởng bản thân nha.”
“Ừ.”
Thế thì không thể tiếp tục nói chuyện rồi, Tạ Miêu quay đầu nhìn về phía Ngô Thục Cầm: “Ngô Thục Cầm, cậu mau khuyên nhủ anh họ của cậu ...”
Ngô Thục Cầm bị tụt lại tít phía sau, bịt tai lỗ tai tỏ vẻ bản thân không nghe thấy gì, trợn trắng mắt nhìn cô.
Tạ Miêu: “......”
Hai người này có bệnh, hôm nay chắc chắn đã uống nhầm thuốc rồi.
Dù Tạ Miêu có khuyên như thế nào thì Cố Hàm Giang cũng không thả cô xuống, vô cùng cố chấp.
Cô dứt khoát không phí lời nữa, một lòng để ý xem phía sau có xe đi tới đây hay không.
Có lẽ đi được khoảng nửa tiếng, một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa màu xanh lam từ xa chạy tới đây.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Tạ Miêu quay đầu lại thì nhìn thấy nó, vội vàng nhắc nhở Cố Hàm Giang: “Anh đợi chút, phía sau có xe tới.”
Cố Hàm Giang nghe thấy thế thì xoay người lại, nhìn về phía Ngô Thục Cầm.
Ngô Thục Cầm phản ứng lại, bỗng hiểu được, cam chịu đi đến ven đường bắt xe.
Tuy nhiên, dù cô ấy có vẫy tay như thế nào thì người tài xế cũng không có ý định dừng xe lại, còn hất tung bụi đất bắn đầy người cô ấy.
Ngô Thục Cầm bị sặc, liên tục ho khan, khi quay lại, mặt xanh mét.
“Đây là ai thế? Thấy người bắt xe mà không dừng lại hỏi người ta một câu, không biết cái gì gọi là học tập Lôi Phong* à?”
*học tập Lôi Phong: ý chỉ tinh thần làm việc hăng say, không kể thù lao, phấn đấu cống hiến; tinh thần hết lòng phục vụ nhân dân.
Tạ Miêu cũng hơi thất vọng, mở to đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào sau gáy của Cố Hàm Giang.
Sau đó, cô phát hiện ra, người con trai này có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ ở sau tai trái.
Nốt ruồi kia giống như dùng bút đỏ chấm lên một cái, vị trí cũng bị che khuất nên không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra. So với sự quái gở lạnh nhạt của Cố Hàm Giang, nhìn nó có vẻ đáng yêu.
Không, không, không, dù chấm đỏ nhỏ này có đáng yêu đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đây là một người đàn ông cặn bã.
Tạ Miêu lắc đầu, dứt khoát thu lại ánh mắt khen ngợi.
Khoảnh khắc cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, sắc mặt cô thay đổi, kẹp chặt eo của đối phương theo bản năng.
“Anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, chỉ thuận thế đỡ lấy chân cô, xốc người cô về phía trước.
Bộ ngực phồng phồng của Tạ Miêu ép lên tấm lưng rộng lớn của anh, lập tức khiến cô đau tới mức nhíu mày.
Cơ thể này không chỉ có một đôi mắt đào hoa long lanh bẩm sinh mà còn có ngực lớn, eo nhỏ, cả người quyến rũ yêu nghiệt đúng tiêu chuẩn của người lẳng lơ.
Năm nay cô mới mười sáu tuổi nhưng vòng một đã gần đạt cúp C. Nếu không phải mẹ cô khéo tay, may áo ba lỗ đặc biệt cho cô, quần áo ở thời đại này lại là kiểu to rộng thì có lẽ cô đã sớm bị ba cô sáu bà vừa bảo thủ vừa thích ngồi lê mách lẻo kia chê cười rồi.
Tạ Miêu chịu đựng cơn đau, đè bả vai của Cố Hàm Giang để dịch người ra xa một chút, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm nhận được động tác của cô, cậu thiếu niên hơi thả chậm bước chân lại: “Sao vậy?”
Tạ Miêu lập tức đỏ mặt, vội vàng lấy cớ: “Không có gì, hơi cộm.”
Thật ra lời này không có gì sai cả.
Cố Hàm Giang năm nay đã có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn còn quá gầy so với một người có vóc dáng cao lớn.
Giờ phút này, áo sơ-mi bằng vải bông dính sát vào trên lưng theo động tác của cậu, đường cong xinh đẹp của xương bả vai anh lập tức trở nên nổi bật, quả thực có chút cộm người.
Cố Hàm Giang nghe xong, động tác của anh cứng lại: “Nhịn một chút, sẽ đến ngay thôi.”
Tạ Miêu ha hả.
Miệng con trai, đồ quỷ gạt người.
Cái đến ngay trong miệng anh, chính là gần hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cô cũng nghi ngờ, không biết anh gầy như vậy thì có thể cõng cô đi bao xa.
Cô đè vai anh, cố gắng không để cơ thể mình dán lên, thảo luận với anh.
“Xa như vậy, anh không thể cõng tôi về nhà đâu. Anh thả tôi xuống, tôi ở ven đường bắt xe đi nhờ.”
“Có thể.” Thiếu niên không dừng bước, chỉ trầm giọng thốt ra hai chữ.
Tạ Miêu sửng sốt, sau đó mới nhận ra anh đang nói cái gì: “Đồng chí, anh rất tin tưởng bản thân nha.”
“Ừ.”
Thế thì không thể tiếp tục nói chuyện rồi, Tạ Miêu quay đầu nhìn về phía Ngô Thục Cầm: “Ngô Thục Cầm, cậu mau khuyên nhủ anh họ của cậu ...”
Ngô Thục Cầm bị tụt lại tít phía sau, bịt tai lỗ tai tỏ vẻ bản thân không nghe thấy gì, trợn trắng mắt nhìn cô.
Tạ Miêu: “......”
Hai người này có bệnh, hôm nay chắc chắn đã uống nhầm thuốc rồi.
Dù Tạ Miêu có khuyên như thế nào thì Cố Hàm Giang cũng không thả cô xuống, vô cùng cố chấp.
Cô dứt khoát không phí lời nữa, một lòng để ý xem phía sau có xe đi tới đây hay không.
Có lẽ đi được khoảng nửa tiếng, một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa màu xanh lam từ xa chạy tới đây.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Tạ Miêu quay đầu lại thì nhìn thấy nó, vội vàng nhắc nhở Cố Hàm Giang: “Anh đợi chút, phía sau có xe tới.”
Cố Hàm Giang nghe thấy thế thì xoay người lại, nhìn về phía Ngô Thục Cầm.
Ngô Thục Cầm phản ứng lại, bỗng hiểu được, cam chịu đi đến ven đường bắt xe.
Tuy nhiên, dù cô ấy có vẫy tay như thế nào thì người tài xế cũng không có ý định dừng xe lại, còn hất tung bụi đất bắn đầy người cô ấy.
Ngô Thục Cầm bị sặc, liên tục ho khan, khi quay lại, mặt xanh mét.
“Đây là ai thế? Thấy người bắt xe mà không dừng lại hỏi người ta một câu, không biết cái gì gọi là học tập Lôi Phong* à?”
*học tập Lôi Phong: ý chỉ tinh thần làm việc hăng say, không kể thù lao, phấn đấu cống hiến; tinh thần hết lòng phục vụ nhân dân.
Tạ Miêu cũng hơi thất vọng, mở to đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào sau gáy của Cố Hàm Giang.
Sau đó, cô phát hiện ra, người con trai này có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ ở sau tai trái.
Nốt ruồi kia giống như dùng bút đỏ chấm lên một cái, vị trí cũng bị che khuất nên không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra. So với sự quái gở lạnh nhạt của Cố Hàm Giang, nhìn nó có vẻ đáng yêu.
Không, không, không, dù chấm đỏ nhỏ này có đáng yêu đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đây là một người đàn ông cặn bã.
Tạ Miêu lắc đầu, dứt khoát thu lại ánh mắt khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.