Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 111:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Ba người mất hơn một tiếng, nghỉ ngơi hai lần trên đường, cuối cùng mới tới được trấn Kiến Thiết.
Lúc đó đã quá giờ về nhà vào ngày bình thường của bọn họ, trán Cố Hàm Giang đầm đìa mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề.
Tạ Miêu bĩu môi: “Chắc mấy người Kiến Hoa vẫn đợi ở trường đó, anh thả tôi xuống rồi đi báo cho bọn họ một tiếng đi.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, đúng lúc này, ba bóng người từ xa chạy tới, người chưa đến mà tiếng tới trước: “Chị! Sao giờ này chị mới về?”
Nhìn thấy Cố Hàm Giang cõng chị gái nhà mình trên lưng, ba anh em đi ra ngoài tìm Tạ Miêu lập tức nhìn anh với ánh mắt hơi khó chịu.
Khi nghe nói xe mà bọn họ ngồi đi được nửa đường thì bị hỏng, Tạ Miêu bị trẹo chân, lúc này sắc mặt của mấy anh em mới hơi dịu xuống, nói lời cảm ơn với Cố Hàm Giang, sau đó tranh nhau chen lấn đi lên đòi cõng Tạ Miêu.
Cuối cùng, Tạ Miêu được người lớn tuổi nhất là Tạ Kiến Hoa cướp đi, Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung giúp cậu ta và Tạ Miêu cầm cặp sách.
Một nhóm sáu người vội vã đi về thôn Bắc Xá, Ngô Thục Cầm liếc mắt về phía trước nhìn mấy anh em nhà họ Tạ đang vây quanh Tạ Miêu hỏi han ân cần, nhỏ giọng hỏi Cố Hàm Giang một cách lo lắng: “Anh Hàm Giang, cõng lâu như vậy, anh có mệt không?”
“Không.”
Giọng điệu của Cố Hàm Giang lạnh nhạt, lặng lẽ giấu hai tay đang run rẩy vào trong tay áo.
Tạ Miêu bị trẹo chân chính là một việc lớn đối với người nhà họ Tạ.
Bà nội Vương Quý Chi vội vàng tìm một thầy lang già trong thôn biết bó xương tới xem bệnh cho cô, nghe nói xương cốt không bị ảnh hưởng thì mới yên tâm.
Chỉ là đường đi học quá xa, ít nhất Tạ Miêu không thể đến trường trong gần nửa tháng.
Tạ Kiến Trung đi vào bếp tìm một con dao phay, cau mày bàn bạc với hai anh trai.
“Người ta nói ăn gì bổ nấy, chúng ta chặt chân gà, chân vịt hay là chân ngỗng đây?”
Tạ Kiến Quân: “Chặt chân heo đi, lấy móng heo hầm canh cho chị gái nhà mình.”
Tạ Kiến Hoa: “Anh nghĩ chân chó cũng được, Đại Hoàng nhà mình chạy nhanh hơn heo nhiều.”
Cả ba anh em đồng thời nhìn về phía Đại Hoàng bị buộc ở một góc sân.
Đại Hoàng đang phấn khích chơi đuổi gà con chợt giật mình, lập tức cụp chặt đuôi núp vào một góc.
Úi!
Có sát khí, thật đáng sợ!
Cuối cùng, Tạ Kiến Quân nói một câu giúp đỡ Đại Hoàng: “Đại Hoàng còn phải trông nhà, đừng đánh gãy chân chó của nó.”
“Nếu không chúng ta đi chặt chân Cố Hàm Giang đi?” Tạ Kiến Trung đề nghị: “Không phải chị đã từng nói, đàn ông con trai đều là đại móng heo* sao?”
*đại móng heo: một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là “đàn ông không có điều gì tốt.”
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Quân: “…”
Đại móng heo được dùng như vậy hả?
Điều gì đã khiến em trai của bọn họ có ý tưởng nguy hiểm như vậy, đạo đức bị chôn vùi hay là mất đi nhân tính rồi?
Ngày hôm sau, Tạ Miêu không đi học, các bạn cùng lớp đều có chút ngoài ý muốn.
Khi thầy Trịnh hỏi, mọi người mới nghe Ngô Thục Cầm nói là hôm qua cô bị trẹo chân, có thể phải nghỉ phép nửa tháng.
“Trẹo chân mà phải nghỉ học nửa tháng?”
Hồ Thúy Nga bĩu môi: “Tôi nghĩ hôm qua cậu ta không thể vượt qua bài kiểm tra lại chính tả, sợ phải nộp một trăm lần phạt viết lại nên mới cố ý nói bị trẹo chân.”
Trẹo chân không tiện đi lại, nhà của Tạ Miêu lại xa như vậy, xin nghỉ phép là chuyện bình thường, đến nỗi phải nói như vậy sao?
Bạn nam cùng bàn với cô ta nhíu mày, ngón tay chỉ vào vĩ tuyến 38* ở chính giữa bàn: “Cậu lấn chỗ rồi.”
*vĩ tuyến 38: Vĩ tuyến 38 là đường phân giới quân sự gần vĩ tuyến 38 Bắc trên Bán đảo Triều Tiên, làm ranh giới tạm thời giữa các hoạt động quân sự của Liên Xô và Hoa Kỳ chống lại Nhật Bản. Ở đây chỉ vạch kẻ phân chia chỗ.
Hồ Thúy Nga lập tức thu tay lại, lẩm bẩm nói: “Không phải chứ lấn một tí thôi mà, căng vậy sao? Lòng dạ hẹp hòi.”
Đương nhiên cũng có người như Trịnh Chí An, vừa tan học là chạy tới hỏi thăm Ngô Thục Cầm vì quan tâm xem Tạ Miêu có bị thương nặng hay không.
Ngô Thục Cầm nói không biết, tỏ rõ là mình cũng không thân với Tạ Miêu, buổi tối tan học, cô cầm sách vở của Tạ Miêu về nhà. Cô cũng cho Tạ Miêu mượn vở ghi chép trên lớp, xụ mặt nói cho Tạ Miêu biết thầy cô giao bài tập gì cho từng môn học.
Lúc đó đã quá giờ về nhà vào ngày bình thường của bọn họ, trán Cố Hàm Giang đầm đìa mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề.
Tạ Miêu bĩu môi: “Chắc mấy người Kiến Hoa vẫn đợi ở trường đó, anh thả tôi xuống rồi đi báo cho bọn họ một tiếng đi.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, đúng lúc này, ba bóng người từ xa chạy tới, người chưa đến mà tiếng tới trước: “Chị! Sao giờ này chị mới về?”
Nhìn thấy Cố Hàm Giang cõng chị gái nhà mình trên lưng, ba anh em đi ra ngoài tìm Tạ Miêu lập tức nhìn anh với ánh mắt hơi khó chịu.
Khi nghe nói xe mà bọn họ ngồi đi được nửa đường thì bị hỏng, Tạ Miêu bị trẹo chân, lúc này sắc mặt của mấy anh em mới hơi dịu xuống, nói lời cảm ơn với Cố Hàm Giang, sau đó tranh nhau chen lấn đi lên đòi cõng Tạ Miêu.
Cuối cùng, Tạ Miêu được người lớn tuổi nhất là Tạ Kiến Hoa cướp đi, Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung giúp cậu ta và Tạ Miêu cầm cặp sách.
Một nhóm sáu người vội vã đi về thôn Bắc Xá, Ngô Thục Cầm liếc mắt về phía trước nhìn mấy anh em nhà họ Tạ đang vây quanh Tạ Miêu hỏi han ân cần, nhỏ giọng hỏi Cố Hàm Giang một cách lo lắng: “Anh Hàm Giang, cõng lâu như vậy, anh có mệt không?”
“Không.”
Giọng điệu của Cố Hàm Giang lạnh nhạt, lặng lẽ giấu hai tay đang run rẩy vào trong tay áo.
Tạ Miêu bị trẹo chân chính là một việc lớn đối với người nhà họ Tạ.
Bà nội Vương Quý Chi vội vàng tìm một thầy lang già trong thôn biết bó xương tới xem bệnh cho cô, nghe nói xương cốt không bị ảnh hưởng thì mới yên tâm.
Chỉ là đường đi học quá xa, ít nhất Tạ Miêu không thể đến trường trong gần nửa tháng.
Tạ Kiến Trung đi vào bếp tìm một con dao phay, cau mày bàn bạc với hai anh trai.
“Người ta nói ăn gì bổ nấy, chúng ta chặt chân gà, chân vịt hay là chân ngỗng đây?”
Tạ Kiến Quân: “Chặt chân heo đi, lấy móng heo hầm canh cho chị gái nhà mình.”
Tạ Kiến Hoa: “Anh nghĩ chân chó cũng được, Đại Hoàng nhà mình chạy nhanh hơn heo nhiều.”
Cả ba anh em đồng thời nhìn về phía Đại Hoàng bị buộc ở một góc sân.
Đại Hoàng đang phấn khích chơi đuổi gà con chợt giật mình, lập tức cụp chặt đuôi núp vào một góc.
Úi!
Có sát khí, thật đáng sợ!
Cuối cùng, Tạ Kiến Quân nói một câu giúp đỡ Đại Hoàng: “Đại Hoàng còn phải trông nhà, đừng đánh gãy chân chó của nó.”
“Nếu không chúng ta đi chặt chân Cố Hàm Giang đi?” Tạ Kiến Trung đề nghị: “Không phải chị đã từng nói, đàn ông con trai đều là đại móng heo* sao?”
*đại móng heo: một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là “đàn ông không có điều gì tốt.”
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Quân: “…”
Đại móng heo được dùng như vậy hả?
Điều gì đã khiến em trai của bọn họ có ý tưởng nguy hiểm như vậy, đạo đức bị chôn vùi hay là mất đi nhân tính rồi?
Ngày hôm sau, Tạ Miêu không đi học, các bạn cùng lớp đều có chút ngoài ý muốn.
Khi thầy Trịnh hỏi, mọi người mới nghe Ngô Thục Cầm nói là hôm qua cô bị trẹo chân, có thể phải nghỉ phép nửa tháng.
“Trẹo chân mà phải nghỉ học nửa tháng?”
Hồ Thúy Nga bĩu môi: “Tôi nghĩ hôm qua cậu ta không thể vượt qua bài kiểm tra lại chính tả, sợ phải nộp một trăm lần phạt viết lại nên mới cố ý nói bị trẹo chân.”
Trẹo chân không tiện đi lại, nhà của Tạ Miêu lại xa như vậy, xin nghỉ phép là chuyện bình thường, đến nỗi phải nói như vậy sao?
Bạn nam cùng bàn với cô ta nhíu mày, ngón tay chỉ vào vĩ tuyến 38* ở chính giữa bàn: “Cậu lấn chỗ rồi.”
*vĩ tuyến 38: Vĩ tuyến 38 là đường phân giới quân sự gần vĩ tuyến 38 Bắc trên Bán đảo Triều Tiên, làm ranh giới tạm thời giữa các hoạt động quân sự của Liên Xô và Hoa Kỳ chống lại Nhật Bản. Ở đây chỉ vạch kẻ phân chia chỗ.
Hồ Thúy Nga lập tức thu tay lại, lẩm bẩm nói: “Không phải chứ lấn một tí thôi mà, căng vậy sao? Lòng dạ hẹp hòi.”
Đương nhiên cũng có người như Trịnh Chí An, vừa tan học là chạy tới hỏi thăm Ngô Thục Cầm vì quan tâm xem Tạ Miêu có bị thương nặng hay không.
Ngô Thục Cầm nói không biết, tỏ rõ là mình cũng không thân với Tạ Miêu, buổi tối tan học, cô cầm sách vở của Tạ Miêu về nhà. Cô cũng cho Tạ Miêu mượn vở ghi chép trên lớp, xụ mặt nói cho Tạ Miêu biết thầy cô giao bài tập gì cho từng môn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.