Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 333:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cố Hàm Giang nhướng mày liếc cô một cái, cúi đầu buộc lại sợi dây đỏ, hôn lên trán cô, “Chờ anh trở về.”
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu.
Ở bên kia, Tống Vân cũng đã cúi chào rời đi, đang định ra phía sân sau để tìm Cố Hàm Giang.
Cố Hàm Giang không nói gì, sải bước đi ra ngoài, “Mẹ đang tìm con à?”
Tống Vân vội vàng dẫn anh ra ngoài, vừa đi vừa giải thích cho anh.
Cố Hàm Giang im lặng lắng nghe, đi thẳng ra khỏi nhà họ Tạ, đến một nơi vắng vẻ rồi mới dừng lại, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Bây giờ có chuyện nào còn quan trọng hơn đi tìm An An sao?” Tống Vân có chút lo lắng.
Sắc mặt Cố Hàm Giang trông hoàn toàn bình tĩnh, “Ba tháng trước con đã tìm thấy An An rồi, còn có cả dì Chu.”
Tống Vân sững sờ.
Cố Hàm Giang nói như thế nào với Tống Vân để rồi hai mẹ con vội vàng đi đến thành phố Vọng Sơn, Tạ Miêu cũng không biết được.
Cô vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại mà Tống Vân nghe máy.
Có thể là do cô biết được nguyên nhân từ cuốn sách gốc, cô vẫn luôn nhạy cảm với người tên Kiều Hựu An này.
Cũng không biết cô gái được nhắc trong điện thoại có phải là nữ chính nguyên bản hay không, tất cả những chuyện này có phải đều thật sự chỉ là trùng hợp hay không.
Trong phòng, bà cụ Ngô lão vẫn đang kéo Vương Quý Chi nói chuyện dông dài: "Tôi đã nói Miêu Miêu là người có phúc mà. Bà xem nó vừa mới đính hôn với Hàm Giang thì An An đã được tìm thấy.”
Tạ Miêu suy tư, cúi đầu sờ vào chuỗi hạt vừa được đeo vào cổ tay.
Nhìn kỹ, cô phát hiện chuỗi hạt không chỉ có một số ký tự và hoa văn may mắn, mà còn thoang thoảng tỏa ra một mùi hương thơm. Hình như là gỗ đàn hương*
Tạ Miêu có chút không dám khẳng định, lúc này, Tạ Vệ Quốc đang muốn đứng dậy lập tức xụi lơ ngã xuống đất, làm cho chén đĩa đập vào mặt bàn.
Mọi người thấy ông ấy đã say, bố của Ngô Thục Cầm và Tạ Kiến Hoa cùng nhau, một trái một phải nâng ông ta đang say bất tỉnh trở về phòng.
Tạ Miêu nhìn thấy, đi tới phòng bếp pha một chậu nước lạnh, vặn khăn tắm đưa qua, “Lau cho chú đi, ông ấy sẽ thấy đỡ hơn.”
“Cảm ơn.”
Tạ Kiến Hoa nhẹ nhàng nói rồi vươn tay cầm lấy, từ đầu tới cuối đều không dám nhìn vào mắt cô.
Tạ Miêu có chút bất lực.
Hai ngày nay Tạ Kiến Hoa rất im lặng, tựa như chàng thiếu niên cởi bỏ sự hồn nhiên và ngây thơ trong một đêm, hàng ngày nếu không đọc sách thì cũng là ngẩn ngơ.
Hành vi của nhà họ Lưu không liên quan gì đến cậu ấy, nhưng bây giờ, người bị ảnh hưởng nhiều nhất là cậu ấy chứ không phải Tạ Miêu.
Đến bây giờ Tạ Miêu vẫn có thể nhớ rõ ràng ngày Lưu Chiêu Đệ bị đưa đi, cậu ngồi nơi góc phòng dáng vẻ bất lực khóe mắt đỏ bừng.
Giọng nói cậu bé nghẹn ngào nói với cô:“Chị ơi, em xin lỗi.” Nhưng cậu ấy đã làm gì sai?
Chỉ là có một số chuyện khi đã xảy ra thì chỉ có thời gian mới có thể giải quyết êm đẹp, không ai có cách nào tốt hơn.
Ngày thứ hai sau khi Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đính hôn, bên chỗ Cố Hàm Giang vẫn không có tin tức gì, Cố Uyển Thu ở chỗ thành phố xa xôi lại gọi điện thoại đến.
Biết người nghe máy là Tạ Miêu, Cố Uyển Thu nhiệt tình hỏi thăm vài câu, hỏi đến Tống Vân và Cố Hàm Giang: “Chị dâu nói với cô là chị ấy và Hàm Giang lập tức xuất phát, nhưng cô ở bên này chờ mãi vẫn chưa đón được người, bọn họ có phải có việc gì trì hoãn đúng không?”
“Có chút chuyện phát sinh, nên tạm thời họ đi đến đó rồi ạ. Đợi dì Tống và Hàm Giang trở về con sẽ nhắn họ gọi điện thoại cho cô ạ.”
Tạ Miêu cũng không rõ về tình hình của Cố Hàm Giang là như nào, nên cũng không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ đành nói như thế.
Cố uyển Thu nghe thì thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn lịch sự nói tiếng cảm ơn với Tạ Miêu, rồi mới cúp điện thoại.
Tạ Miêu đặt lại tai nghe, lấy khăn tay phủ lên, quay trở lại hái đậu đũa với Vương Quý CHi dưới hiên nhà.
Nhà họ Tạ có dân số đông, ba anh em nhà Tạ Kiến Hoa đang ở ngay thời điểm thiếu niên có sức ăn mạnh nhất. Ở nhà mỗi lần hái đậu là phải chất đầy ắp một giỏ rồi hầm trong nồi đất, sau đó ở bên nồi dán một cái bánh bắp lớn.
Tay chân của Vương Quý Chi cực kỳ nhanh nhẹn, vừa hái vừa hỏi Tạ Miêu: “Hàm Giang và mẹ của nó chẳng phải đã đi rồi à? sao còn chưa tới thành phố?”
“Lúc Hàm Giang đi có nói với con là còn có chuyện phải làm, chắc là chưa làm xong.”
Tạ Miêu giúp Vương Quý Chi hái xong mấy trái đậu đũa cuối cùng cho vào giỏ xách, lại mang đậu đi rửa nước cho sạch, lấy cái muỗng bắt đầu cạo vỏ khoai tây.
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu.
Ở bên kia, Tống Vân cũng đã cúi chào rời đi, đang định ra phía sân sau để tìm Cố Hàm Giang.
Cố Hàm Giang không nói gì, sải bước đi ra ngoài, “Mẹ đang tìm con à?”
Tống Vân vội vàng dẫn anh ra ngoài, vừa đi vừa giải thích cho anh.
Cố Hàm Giang im lặng lắng nghe, đi thẳng ra khỏi nhà họ Tạ, đến một nơi vắng vẻ rồi mới dừng lại, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Bây giờ có chuyện nào còn quan trọng hơn đi tìm An An sao?” Tống Vân có chút lo lắng.
Sắc mặt Cố Hàm Giang trông hoàn toàn bình tĩnh, “Ba tháng trước con đã tìm thấy An An rồi, còn có cả dì Chu.”
Tống Vân sững sờ.
Cố Hàm Giang nói như thế nào với Tống Vân để rồi hai mẹ con vội vàng đi đến thành phố Vọng Sơn, Tạ Miêu cũng không biết được.
Cô vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại mà Tống Vân nghe máy.
Có thể là do cô biết được nguyên nhân từ cuốn sách gốc, cô vẫn luôn nhạy cảm với người tên Kiều Hựu An này.
Cũng không biết cô gái được nhắc trong điện thoại có phải là nữ chính nguyên bản hay không, tất cả những chuyện này có phải đều thật sự chỉ là trùng hợp hay không.
Trong phòng, bà cụ Ngô lão vẫn đang kéo Vương Quý Chi nói chuyện dông dài: "Tôi đã nói Miêu Miêu là người có phúc mà. Bà xem nó vừa mới đính hôn với Hàm Giang thì An An đã được tìm thấy.”
Tạ Miêu suy tư, cúi đầu sờ vào chuỗi hạt vừa được đeo vào cổ tay.
Nhìn kỹ, cô phát hiện chuỗi hạt không chỉ có một số ký tự và hoa văn may mắn, mà còn thoang thoảng tỏa ra một mùi hương thơm. Hình như là gỗ đàn hương*
Tạ Miêu có chút không dám khẳng định, lúc này, Tạ Vệ Quốc đang muốn đứng dậy lập tức xụi lơ ngã xuống đất, làm cho chén đĩa đập vào mặt bàn.
Mọi người thấy ông ấy đã say, bố của Ngô Thục Cầm và Tạ Kiến Hoa cùng nhau, một trái một phải nâng ông ta đang say bất tỉnh trở về phòng.
Tạ Miêu nhìn thấy, đi tới phòng bếp pha một chậu nước lạnh, vặn khăn tắm đưa qua, “Lau cho chú đi, ông ấy sẽ thấy đỡ hơn.”
“Cảm ơn.”
Tạ Kiến Hoa nhẹ nhàng nói rồi vươn tay cầm lấy, từ đầu tới cuối đều không dám nhìn vào mắt cô.
Tạ Miêu có chút bất lực.
Hai ngày nay Tạ Kiến Hoa rất im lặng, tựa như chàng thiếu niên cởi bỏ sự hồn nhiên và ngây thơ trong một đêm, hàng ngày nếu không đọc sách thì cũng là ngẩn ngơ.
Hành vi của nhà họ Lưu không liên quan gì đến cậu ấy, nhưng bây giờ, người bị ảnh hưởng nhiều nhất là cậu ấy chứ không phải Tạ Miêu.
Đến bây giờ Tạ Miêu vẫn có thể nhớ rõ ràng ngày Lưu Chiêu Đệ bị đưa đi, cậu ngồi nơi góc phòng dáng vẻ bất lực khóe mắt đỏ bừng.
Giọng nói cậu bé nghẹn ngào nói với cô:“Chị ơi, em xin lỗi.” Nhưng cậu ấy đã làm gì sai?
Chỉ là có một số chuyện khi đã xảy ra thì chỉ có thời gian mới có thể giải quyết êm đẹp, không ai có cách nào tốt hơn.
Ngày thứ hai sau khi Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đính hôn, bên chỗ Cố Hàm Giang vẫn không có tin tức gì, Cố Uyển Thu ở chỗ thành phố xa xôi lại gọi điện thoại đến.
Biết người nghe máy là Tạ Miêu, Cố Uyển Thu nhiệt tình hỏi thăm vài câu, hỏi đến Tống Vân và Cố Hàm Giang: “Chị dâu nói với cô là chị ấy và Hàm Giang lập tức xuất phát, nhưng cô ở bên này chờ mãi vẫn chưa đón được người, bọn họ có phải có việc gì trì hoãn đúng không?”
“Có chút chuyện phát sinh, nên tạm thời họ đi đến đó rồi ạ. Đợi dì Tống và Hàm Giang trở về con sẽ nhắn họ gọi điện thoại cho cô ạ.”
Tạ Miêu cũng không rõ về tình hình của Cố Hàm Giang là như nào, nên cũng không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ đành nói như thế.
Cố uyển Thu nghe thì thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn lịch sự nói tiếng cảm ơn với Tạ Miêu, rồi mới cúp điện thoại.
Tạ Miêu đặt lại tai nghe, lấy khăn tay phủ lên, quay trở lại hái đậu đũa với Vương Quý CHi dưới hiên nhà.
Nhà họ Tạ có dân số đông, ba anh em nhà Tạ Kiến Hoa đang ở ngay thời điểm thiếu niên có sức ăn mạnh nhất. Ở nhà mỗi lần hái đậu là phải chất đầy ắp một giỏ rồi hầm trong nồi đất, sau đó ở bên nồi dán một cái bánh bắp lớn.
Tay chân của Vương Quý Chi cực kỳ nhanh nhẹn, vừa hái vừa hỏi Tạ Miêu: “Hàm Giang và mẹ của nó chẳng phải đã đi rồi à? sao còn chưa tới thành phố?”
“Lúc Hàm Giang đi có nói với con là còn có chuyện phải làm, chắc là chưa làm xong.”
Tạ Miêu giúp Vương Quý Chi hái xong mấy trái đậu đũa cuối cùng cho vào giỏ xách, lại mang đậu đi rửa nước cho sạch, lấy cái muỗng bắt đầu cạo vỏ khoai tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.