Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 334:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Ngay lúc cô đang âm thầm nhớ ra con dao gọt vỏ vô cùng tiện lợi, có người đứng ở cổng nhà họ Tạ hỏi: “Đây là nhà của Thư ký Tạ đúng không?”
Tạ Miêu nghe thấy tiếng gọi, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, còn chưa nghĩ ra đó là ai, Vương Quý Chi đã cười gắn, “Không phải.”
“Không phải ?”
Người đó rõ ràng sửng sốt, thế mà vẫn nhìn đông ngó tây, lại nhìn xung quanh một lần nữa.
Tạ Miêu không khỏi liếc nhìn bà nội nhà mình rồi hạ giọng nói: “Đây là ai ạ?”
Ánh mắt Vương Quý Chi ngập tràn sự chế giễu, “Cậu của Kiến Hoa.”
Lưu Bảo Căn, con trai quý nhà họ Lưu?
Người này nổi tiếng lười biếng, hình như cũng chưa từng đi đến nhà họ Tạ lần nào, chả trách bị bà cụ chỉ nói một câu cũng lừa gạt rời đi.
Tuy nhiên vô sự bất đăng tam bảo điện* Tạ Miêu cảm thấy Lưu Bảo Căn chắc chắn phải có chuyện gì đó, một lúc nữa sẽ còn quay lại.
*Ý nói không có việc thì không đến gõ cửa Quả nhiên, cô vừa mới cạo xong hai củ khoai, Lưu Bảo Căn đã xuất hiện ngay trước cửa, “Bà gạt tôi!”
Tạ Miêu và Vương Quý Chi mỗi người ngồi một chiếc ghế dài nhỏ, vẫn lo việc của từng người không thèm chú ý đến ông ta.
Trong phút chốc cảnh tượng đột nhiên trở nên xấu hổ, Lưu Bảo Căn có chút không vui nên gây sự ồn ào: “Tạ Vệ Quốc đâu, Tạ Vệ Quốc anh mau ra đây cho tôi!” Vương Quý Chi ném một củ khoai tây qua, "Cút! Ai cho cậu đến nhà tôi hả?”
Lưu Bảo Căn không kịp né, bị ném trúng ngay bả vai, liền giơ chân lên, “Nếu không phải nhà các người không màng thân thích mà đem Đại Phong và mẹ Đại Phong bắt lại, bà, bà tưởng tôi thèm đến nhà bà à, Tạ Vệ Quốc đâu? gọi ông ta nhanh chóng đi thả người ra!”
Nhà họ Lưu không quan tâm đến chuyện này. Cho dù Lưu Bảo Căn đến, cũng nên đến cầu xin nhà bọn họ rộng lòng tha thứ cho.
Ông ta ngang ngược như vậy, chẳng lẽ là ngại vợ và con trai ông ta chết chưa đủ nhanh sao? đừng nói là bị mẹ nuông chiều cho tới mức ngu người luôn chứ?
Tạ Miêu không thể kiềm chế mà bật ra tiếng cười, Vương Quý Chi thì lông mày dựng thẳng cả lên, “Cút! không cút thì cũng bắt luôn cả cậu!”
Lưu Bảo Căn nghẹn ngào một lúc, giọng nói không khỏi giảm nhỏ một chút, "Kiến Hoa là cháu trai lớn của nhà họ Tạ các người, các người bắt dì và anh họ của nó thi thấy được sao? bây giờ đi thả người, sau đó bảo tạ Vệ Quốc đón chị hai của tôi về, chuyện này sắp xếp như thế, nếu không, nếu không .”
“Nếu không thì sao?” Vương Quý Chi nhướng mày.
“Nếu không, tôi sẽ bảo chị hai tôi li dị với Tạ Vệ Quốc, để xem anh ta một người độc nhãn long thì còn đi kiếm vợ ở đâu được!”
Lời Lưu Bảo Căn vừa nói ra xong, gương mặt Tạ Kiến Hoa đầy âm u bước ra khỏi phòng.
Thấy cậu, Lưu Bảo Căn lập tức sáng lên, “Kiến Hoa, con mau cứu dì và Đại Phong!” Tạ Kiến Hoa không nói một lời liền đẩy ông ta ra ngoài.
Lưu Bảo Căn lười muốn chết, làm gì có sức mạnh bằng cậu ấy, bị đẩy một cái là lùi hẳn mấy bước, liền lo lắng.
"Kiến Hoa, con đang làm gì vậy? Anh trai Đại Phong của con đã làm gì Tạ Miêu đâu, con thật sự muốn nhìn thấy nó bị xử bắn sao?”
Ông ta không nhắc đến Tạ Miêu còn đỡ, vừa nhắc tới Tạ Miêu, sắc mặt Tạ Kiến Hoa càng lạnh lùng hơn, “Cậu có thể đừng gây sự nữa được không? còn gây sự ồn ào nữa thì mai sẽ bị xử bắn!”
Lưu bảo Căn bị dọa đến mức tái mặt, đường đường một người đàn ông thể mà lại đứng ở trước cửa nhà Tạ Miêu bật khóc.
“Các người, các người muốn bức chết nhà tôi mà! vợ tôi con trai đều bị các người bắt cả rồi, mẹ tôi bị bệnh tim vẫn còn đang nằm trên giường. Đại Phong cũng không làm gì, các người không thể nhẹ tay, cứ nhất định để nhà chúng tôi tan cửa nát nhà hay sao?”
Tạ Miêu cũng không tiếp xúc nhiều với nhà họ Lưu, thật sự không biết ông cậu của Tạ Kiến Hoa còn có thứ đức hạnh này, lúc đó thấy mà sững sờ.
Người đi đường và hàng xóm cũng không nhịn được mà nhìn nhìn Lưu Bảo Căn vài lần, cứ như xem thứ gì hiếm lạ.
Hiện tại Tạ Kiến Hoa vốn không muốn gặp người nhà họ Lưu, nhìn thấy dáng vẻ Lưu Bảo Căn như này thì nổi cơn bực bội.
“Chị.” Cậu ngoảnh đầu lại lớn tiếng gọi Tạ Miêu, “Chị gọi điện thoại cho anh rể, để anh ấy phái người tới bắt ông này luôn đi.”
“Con muốn làm gì?”
Lưu Bảo Căn giật mình quên cả khóc lóc.
Tạ Miêu nhanh chóng phản ứng lại, rửa tay xong đi vào phòng, “Được, bây giờ chị đi gọi điện thoại.” Cô giả vờ nhấc điện thoại bấm số, Lưu Bảo Căn nhìn thấy, liền xoay người rời đi, “Các người, các người không có lương tâm, sớm muộn gì cũng bị quả báo!”
Chỉ đơn giản thế mà dọa sợ rồi?
Tạ Miêu nghe thấy tiếng gọi, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, còn chưa nghĩ ra đó là ai, Vương Quý Chi đã cười gắn, “Không phải.”
“Không phải ?”
Người đó rõ ràng sửng sốt, thế mà vẫn nhìn đông ngó tây, lại nhìn xung quanh một lần nữa.
Tạ Miêu không khỏi liếc nhìn bà nội nhà mình rồi hạ giọng nói: “Đây là ai ạ?”
Ánh mắt Vương Quý Chi ngập tràn sự chế giễu, “Cậu của Kiến Hoa.”
Lưu Bảo Căn, con trai quý nhà họ Lưu?
Người này nổi tiếng lười biếng, hình như cũng chưa từng đi đến nhà họ Tạ lần nào, chả trách bị bà cụ chỉ nói một câu cũng lừa gạt rời đi.
Tuy nhiên vô sự bất đăng tam bảo điện* Tạ Miêu cảm thấy Lưu Bảo Căn chắc chắn phải có chuyện gì đó, một lúc nữa sẽ còn quay lại.
*Ý nói không có việc thì không đến gõ cửa Quả nhiên, cô vừa mới cạo xong hai củ khoai, Lưu Bảo Căn đã xuất hiện ngay trước cửa, “Bà gạt tôi!”
Tạ Miêu và Vương Quý Chi mỗi người ngồi một chiếc ghế dài nhỏ, vẫn lo việc của từng người không thèm chú ý đến ông ta.
Trong phút chốc cảnh tượng đột nhiên trở nên xấu hổ, Lưu Bảo Căn có chút không vui nên gây sự ồn ào: “Tạ Vệ Quốc đâu, Tạ Vệ Quốc anh mau ra đây cho tôi!” Vương Quý Chi ném một củ khoai tây qua, "Cút! Ai cho cậu đến nhà tôi hả?”
Lưu Bảo Căn không kịp né, bị ném trúng ngay bả vai, liền giơ chân lên, “Nếu không phải nhà các người không màng thân thích mà đem Đại Phong và mẹ Đại Phong bắt lại, bà, bà tưởng tôi thèm đến nhà bà à, Tạ Vệ Quốc đâu? gọi ông ta nhanh chóng đi thả người ra!”
Nhà họ Lưu không quan tâm đến chuyện này. Cho dù Lưu Bảo Căn đến, cũng nên đến cầu xin nhà bọn họ rộng lòng tha thứ cho.
Ông ta ngang ngược như vậy, chẳng lẽ là ngại vợ và con trai ông ta chết chưa đủ nhanh sao? đừng nói là bị mẹ nuông chiều cho tới mức ngu người luôn chứ?
Tạ Miêu không thể kiềm chế mà bật ra tiếng cười, Vương Quý Chi thì lông mày dựng thẳng cả lên, “Cút! không cút thì cũng bắt luôn cả cậu!”
Lưu Bảo Căn nghẹn ngào một lúc, giọng nói không khỏi giảm nhỏ một chút, "Kiến Hoa là cháu trai lớn của nhà họ Tạ các người, các người bắt dì và anh họ của nó thi thấy được sao? bây giờ đi thả người, sau đó bảo tạ Vệ Quốc đón chị hai của tôi về, chuyện này sắp xếp như thế, nếu không, nếu không .”
“Nếu không thì sao?” Vương Quý Chi nhướng mày.
“Nếu không, tôi sẽ bảo chị hai tôi li dị với Tạ Vệ Quốc, để xem anh ta một người độc nhãn long thì còn đi kiếm vợ ở đâu được!”
Lời Lưu Bảo Căn vừa nói ra xong, gương mặt Tạ Kiến Hoa đầy âm u bước ra khỏi phòng.
Thấy cậu, Lưu Bảo Căn lập tức sáng lên, “Kiến Hoa, con mau cứu dì và Đại Phong!” Tạ Kiến Hoa không nói một lời liền đẩy ông ta ra ngoài.
Lưu Bảo Căn lười muốn chết, làm gì có sức mạnh bằng cậu ấy, bị đẩy một cái là lùi hẳn mấy bước, liền lo lắng.
"Kiến Hoa, con đang làm gì vậy? Anh trai Đại Phong của con đã làm gì Tạ Miêu đâu, con thật sự muốn nhìn thấy nó bị xử bắn sao?”
Ông ta không nhắc đến Tạ Miêu còn đỡ, vừa nhắc tới Tạ Miêu, sắc mặt Tạ Kiến Hoa càng lạnh lùng hơn, “Cậu có thể đừng gây sự nữa được không? còn gây sự ồn ào nữa thì mai sẽ bị xử bắn!”
Lưu bảo Căn bị dọa đến mức tái mặt, đường đường một người đàn ông thể mà lại đứng ở trước cửa nhà Tạ Miêu bật khóc.
“Các người, các người muốn bức chết nhà tôi mà! vợ tôi con trai đều bị các người bắt cả rồi, mẹ tôi bị bệnh tim vẫn còn đang nằm trên giường. Đại Phong cũng không làm gì, các người không thể nhẹ tay, cứ nhất định để nhà chúng tôi tan cửa nát nhà hay sao?”
Tạ Miêu cũng không tiếp xúc nhiều với nhà họ Lưu, thật sự không biết ông cậu của Tạ Kiến Hoa còn có thứ đức hạnh này, lúc đó thấy mà sững sờ.
Người đi đường và hàng xóm cũng không nhịn được mà nhìn nhìn Lưu Bảo Căn vài lần, cứ như xem thứ gì hiếm lạ.
Hiện tại Tạ Kiến Hoa vốn không muốn gặp người nhà họ Lưu, nhìn thấy dáng vẻ Lưu Bảo Căn như này thì nổi cơn bực bội.
“Chị.” Cậu ngoảnh đầu lại lớn tiếng gọi Tạ Miêu, “Chị gọi điện thoại cho anh rể, để anh ấy phái người tới bắt ông này luôn đi.”
“Con muốn làm gì?”
Lưu Bảo Căn giật mình quên cả khóc lóc.
Tạ Miêu nhanh chóng phản ứng lại, rửa tay xong đi vào phòng, “Được, bây giờ chị đi gọi điện thoại.” Cô giả vờ nhấc điện thoại bấm số, Lưu Bảo Căn nhìn thấy, liền xoay người rời đi, “Các người, các người không có lương tâm, sớm muộn gì cũng bị quả báo!”
Chỉ đơn giản thế mà dọa sợ rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.