Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 337:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Anh đẩy xe đạp lên, "Không phải em muốn đi cắt tóc à, giờ mới tám giờ, vẫn còn kịp.”
“Đi chứ, đến cửa tiệm em hay đến á.”
Tạ Miêu vểnh tóc đuôi ngựa, ngồi vào ghế sau xe.
Sau khi lên đại học, cô đã thay kiểu thắt bím tóc, đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa như kiếp trước.
Mái tóc dài mềm mại được buộc cao, để lộ vầng trán sáng bóng và chiếc cổ thon dài xinh đẹp tràn đầy sức trẻ phơi phới.
Lần đầu tiên Cố Hàm Giang thấy cô đổi kiểu tóc, đã đè cô lên góc tường hôn cả nửa ngày, tới nỗi cô cảm thấy may mắn vì thời điểm trong trường còn chưa giám sát.
Khi xe lăn bánh, Tạ Miêu ôm lấy eo Cố Hàm Giang, thản nhiên trò chuyện với anh.
“Em sắp được lãnh lương đi dạy kèm của tháng này rồi, tuần sau là sinh nhật Phó Linh, anh nói xem em phải tặng cô ấy chút quà gì thì được?”
“Em dành tiền lại mà dùng, không cần mua quà tặng.”
“Aiz, anh là anh trai ruột đây sao, sinh nhật em gái mà anh bảo không cần tặng quà.” Tạ Miêu lắc lắc eo anh.
Cố Hàm Giang lái xe rất vững vàng, không hề bị cô ảnh hưởng tới, “Vậy thì em mua một cái kẹp tóc.”
Tạ Miêu có chút cạn lời, không biết vì sao lại nghĩ về Ngô Thục Cầm trước kia.
Sau khi cô và Cố Hàm Giang chính thức đính hôn, Ngô Thục Cầm đã từng đến gặp cô và xin lỗi vì sự hiểu lầm về cô ngày hôm đó.
Tuy nhiên mấy năm nay Ngô Thục có lẽ cũng đã nín nhịn, cứ thế mà kéo cô đi để tố cáo về Cố Hàm Giang cả nửa tiếng đồng hồ.
Cô mới biết được, Cố Hàm Giang không chỉ mượn danh nghĩa của bà cụ Ngô để tặng quà cho cô, mà còn áp bức cô em họ Ngô Thục Cầm không ít. Thậm chí lúc ban đầu Ngô Thục Cầm không được mang khăn choàng cổ do mẹ cô ấy đan, vì anh ấy muốn cùng với cô mang đồ tình nhân.
Bây giờ Ngô Thục Cầm đã được tự do, sau khi cô em gái ruột Phó Linh được nhận lại người nhà, cô lại trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.
Có mấy ngày cuối tuần cô đi tìm Phó Linh để cùng chơi, vẻ mặt của người đàn ông này liền không ổn, xung quanh người đều là áp suất thấp.
Tựa như biết được Tạ Miêu đang nghĩ điều gì, thấy cô cả nửa buổi cũng không nói chuyện, Cố Hàm Giang ở phía trước bổ sung một câu, “Quà để anh chuẩn bị, em cứ giữ tiền em lại dùng.”
“Em có gì cần phải chi tiêu chứ, ăn mặc em cũng không phải lo.” Tạ Miêu nắm chặt phần eo của anh.
Ngón tay của cô mềm nhẹ, lúc nhéo cũng không đau một xíu nào, ngược lại còn thấy hơi ngứa ngáy.
Cố Hàm Giang không kiềm chế được mà một tay buông lỏng ghi-đông, giữ lấy mấy ngón tay của cô, “Đừng quậy nữa.”
Giọng anh trầm thấp mang theo chút bất đắc dĩ, giống như anh đang sắp sửa bộc phát nhưng ẫn cố gắng kiểm soát bản thân.
Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu xoe tròn, nghiêng người áp sát vào tấm lưng chàng trai trẻ, “Hàm Giang, lát nữa đi về em chở anh thì thấy sao?”
“Em chở anh?”
“Dạ, em đạp xe chở anh.”
“Không được.” Cố Hàm Giang cũng không cần suy nghĩ mà từ chối.
Lúc này, xe vừa chạy ra khỏi khu nhà ở gia đình, chạy đến gần tiệm mà Tạ Miêu hay cắt tóc.
Tạ Miêu thấy anh chàng đậu xe lại, bước xuống liền ôm lấy cánh tay anh, “Sao lại không được thế? anh còn không tin kĩ năng chạy xe đạp của em à?”
“Mệt lắm.”
"Em không sợ mệt." Tạ Miêu lắc lắc anh, "Chỉ một lần thôi, chúng ta đổi thân phận cho nhau, anh làm vợ của em, em chở anh về.”
Vợ?
Từ đó khiến Cố Hàm Giang ngưng lại động tác.
Ở phía bên kia, Tạ Miêu vỗ vỗ ngực, “Em thật sự thấy rất khỏe, thân thể em hiện tại rất khỏe, anh cũng biết mà.”
Nửa năm Tạ Miêu vừa nhập học đại học, Cố Hàm Giang vẫn luôn kiên trì dùng thuốc Đông y điều trị sức khỏe cho cô, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô sống bên ngoài trường học.
Cố Hàm Giang tất nhiên biết cơ thể cô khỏe tới nhường nào.
Hai người vừa mới bắt đầu chung sống, anh đã ở trong mền ôm cô ủ ấm chân tay cô cả nửa ngày, bây giờ thì không cần nữa rồi. Thỉnh thoảng đêm khuya anh thấy cái chân nhỏ của cô lộ ra khỏi mền, sờ một cái, cũng cảm thấy ấm nóng.
Chỉ là ...
Ánh mắt Cố Hàm Giang sâu thẳm, bình tĩnh nhẹ nhàng động đậy thân thể, chắn ngay trước ngực Tạ Miêu “Được rồi, anh đã biết.”
“Cứ quyết định thế nhé.”
Tạ Miêu cong đôi mắt hoa đào, buông anh ra rồi bước đi trước tiến vào tiệm cắt tóc.
Cả Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đều có vẻ ngoài rất xuất sắc, mới đến một lần, bà chủ tiệm cắt tóc đã nhớ ra bọn họ.
Nhìn thấy Cố Hàm Giang chân phải gác chân trái, thẳng lưng ngồi ở sô pha lật giở tài liệu xem, vẻ tuấn tú đẹp trai không thể tả nổi, bà chủ tiệm mỉm cười nói với Tạ Miêu, “Lần trước dì đã muốn nói rồi, nếu mà hai người các cháu ở lại tiệm của dì lâu thêm một chút, dì nhất định kinh doanh phát đạt.”
“Đi chứ, đến cửa tiệm em hay đến á.”
Tạ Miêu vểnh tóc đuôi ngựa, ngồi vào ghế sau xe.
Sau khi lên đại học, cô đã thay kiểu thắt bím tóc, đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa như kiếp trước.
Mái tóc dài mềm mại được buộc cao, để lộ vầng trán sáng bóng và chiếc cổ thon dài xinh đẹp tràn đầy sức trẻ phơi phới.
Lần đầu tiên Cố Hàm Giang thấy cô đổi kiểu tóc, đã đè cô lên góc tường hôn cả nửa ngày, tới nỗi cô cảm thấy may mắn vì thời điểm trong trường còn chưa giám sát.
Khi xe lăn bánh, Tạ Miêu ôm lấy eo Cố Hàm Giang, thản nhiên trò chuyện với anh.
“Em sắp được lãnh lương đi dạy kèm của tháng này rồi, tuần sau là sinh nhật Phó Linh, anh nói xem em phải tặng cô ấy chút quà gì thì được?”
“Em dành tiền lại mà dùng, không cần mua quà tặng.”
“Aiz, anh là anh trai ruột đây sao, sinh nhật em gái mà anh bảo không cần tặng quà.” Tạ Miêu lắc lắc eo anh.
Cố Hàm Giang lái xe rất vững vàng, không hề bị cô ảnh hưởng tới, “Vậy thì em mua một cái kẹp tóc.”
Tạ Miêu có chút cạn lời, không biết vì sao lại nghĩ về Ngô Thục Cầm trước kia.
Sau khi cô và Cố Hàm Giang chính thức đính hôn, Ngô Thục Cầm đã từng đến gặp cô và xin lỗi vì sự hiểu lầm về cô ngày hôm đó.
Tuy nhiên mấy năm nay Ngô Thục có lẽ cũng đã nín nhịn, cứ thế mà kéo cô đi để tố cáo về Cố Hàm Giang cả nửa tiếng đồng hồ.
Cô mới biết được, Cố Hàm Giang không chỉ mượn danh nghĩa của bà cụ Ngô để tặng quà cho cô, mà còn áp bức cô em họ Ngô Thục Cầm không ít. Thậm chí lúc ban đầu Ngô Thục Cầm không được mang khăn choàng cổ do mẹ cô ấy đan, vì anh ấy muốn cùng với cô mang đồ tình nhân.
Bây giờ Ngô Thục Cầm đã được tự do, sau khi cô em gái ruột Phó Linh được nhận lại người nhà, cô lại trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.
Có mấy ngày cuối tuần cô đi tìm Phó Linh để cùng chơi, vẻ mặt của người đàn ông này liền không ổn, xung quanh người đều là áp suất thấp.
Tựa như biết được Tạ Miêu đang nghĩ điều gì, thấy cô cả nửa buổi cũng không nói chuyện, Cố Hàm Giang ở phía trước bổ sung một câu, “Quà để anh chuẩn bị, em cứ giữ tiền em lại dùng.”
“Em có gì cần phải chi tiêu chứ, ăn mặc em cũng không phải lo.” Tạ Miêu nắm chặt phần eo của anh.
Ngón tay của cô mềm nhẹ, lúc nhéo cũng không đau một xíu nào, ngược lại còn thấy hơi ngứa ngáy.
Cố Hàm Giang không kiềm chế được mà một tay buông lỏng ghi-đông, giữ lấy mấy ngón tay của cô, “Đừng quậy nữa.”
Giọng anh trầm thấp mang theo chút bất đắc dĩ, giống như anh đang sắp sửa bộc phát nhưng ẫn cố gắng kiểm soát bản thân.
Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu xoe tròn, nghiêng người áp sát vào tấm lưng chàng trai trẻ, “Hàm Giang, lát nữa đi về em chở anh thì thấy sao?”
“Em chở anh?”
“Dạ, em đạp xe chở anh.”
“Không được.” Cố Hàm Giang cũng không cần suy nghĩ mà từ chối.
Lúc này, xe vừa chạy ra khỏi khu nhà ở gia đình, chạy đến gần tiệm mà Tạ Miêu hay cắt tóc.
Tạ Miêu thấy anh chàng đậu xe lại, bước xuống liền ôm lấy cánh tay anh, “Sao lại không được thế? anh còn không tin kĩ năng chạy xe đạp của em à?”
“Mệt lắm.”
"Em không sợ mệt." Tạ Miêu lắc lắc anh, "Chỉ một lần thôi, chúng ta đổi thân phận cho nhau, anh làm vợ của em, em chở anh về.”
Vợ?
Từ đó khiến Cố Hàm Giang ngưng lại động tác.
Ở phía bên kia, Tạ Miêu vỗ vỗ ngực, “Em thật sự thấy rất khỏe, thân thể em hiện tại rất khỏe, anh cũng biết mà.”
Nửa năm Tạ Miêu vừa nhập học đại học, Cố Hàm Giang vẫn luôn kiên trì dùng thuốc Đông y điều trị sức khỏe cho cô, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô sống bên ngoài trường học.
Cố Hàm Giang tất nhiên biết cơ thể cô khỏe tới nhường nào.
Hai người vừa mới bắt đầu chung sống, anh đã ở trong mền ôm cô ủ ấm chân tay cô cả nửa ngày, bây giờ thì không cần nữa rồi. Thỉnh thoảng đêm khuya anh thấy cái chân nhỏ của cô lộ ra khỏi mền, sờ một cái, cũng cảm thấy ấm nóng.
Chỉ là ...
Ánh mắt Cố Hàm Giang sâu thẳm, bình tĩnh nhẹ nhàng động đậy thân thể, chắn ngay trước ngực Tạ Miêu “Được rồi, anh đã biết.”
“Cứ quyết định thế nhé.”
Tạ Miêu cong đôi mắt hoa đào, buông anh ra rồi bước đi trước tiến vào tiệm cắt tóc.
Cả Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đều có vẻ ngoài rất xuất sắc, mới đến một lần, bà chủ tiệm cắt tóc đã nhớ ra bọn họ.
Nhìn thấy Cố Hàm Giang chân phải gác chân trái, thẳng lưng ngồi ở sô pha lật giở tài liệu xem, vẻ tuấn tú đẹp trai không thể tả nổi, bà chủ tiệm mỉm cười nói với Tạ Miêu, “Lần trước dì đã muốn nói rồi, nếu mà hai người các cháu ở lại tiệm của dì lâu thêm một chút, dì nhất định kinh doanh phát đạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.