Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 338:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Đôi mắt Tạ Miêu cong cong, “Thế thì hai người bọn cháu thành người mẫu cho tiệm của dì rồi, có chia phần trăm không ạ?”
“Có, sau này hai cháu đến đây cắt tóc miễn phí.”
Bà chủ quấn khăn quanh Tạ Miêu xong, cầm kéo lên, “Cắt cỡ nào? hay chỉ chỉnh sửa kiểu tóc?”
“Cắt một tấc rồi hãy chỉnh kiểu tóc ạ.”
“Xong rồi.”
Đợi bà chủ cắt tóc xong, lấy dây cột tóc cột kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc cho Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vẫn còn đang cúi đầu ghi chép gì đó.
Tạ Miêu nhìn vào gương chớp chớp mắt, hỏi Cố Hàm Giang, “Đẹp không anh?”
Cố Hàm Giang dừng viết, gương mặt nghiêm túc nhìn, gật gật đầu, “Đẹp.”
Một tên trai thẳng cứng ngắc tới cả phấn lót với phấn má hồng còn không phân biệt được mà biết đẹp với không đẹp sao?
Trong lòng Tạ Miêu oán thầm, cầm lấy cặp sách của mình lên, “Đi thôi”
Cố Hàm Giang thu dọn đồ đạc rồi cùng cô đi ra ngoài. Lấy chìa khóa ra chuẩn bị bước lên xe, một bàn tay trắng nõn nà đã đưa, “Đưa em.”
“Gì chứ?” Trong một khắc anh còn chưa kịp phản ứng.
Cô gái nhỏ kéo lấy tay anh cầm lấy chìa khóa, mở khóa rồi bước lên xe, “Lên xe thôi nào, Vợ ~”
Lên xe thôi nào, vợ ?
Cố Hàm Giang nhìn mái tóc bay lơ thơ của cô, không di chuyển.
“Khi nãy không phải đã nói xong rồi sao? anh muốn hối hận à?” Tạ Miêu ngoảnh đầu trừng anh.
“Không”
Cố Hàm Giang thu hồi ánh mắt, sải chân bước lên yên sau ngồi, chân quá dài, nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Tạ Miêu nhìn thấy anh như vậy, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, hớn hở lên xe chạy.
Ai ngờ cô tràn đầy tự tin đạp một cái, chiếc xe thế mà nặng quá sức không chịu nổi, chỉ nhích lên phía trước một đoạn chút xíu.
“Anh không kiếm chuyện với em đâu nhỉ?”
Cô quay lại nhìn Cố Hàm Giang một cái, thấy cả hai chân của anh chàng đều không đạp dưới đất, không tin được mà quay lại nhìn một chút.
Lần này có thể do đủ sức nên xe đạp khởi động từ từ, đi đều và nhẹ hơn.
Đáng tiếc là vừa mới chạy chưa bao xa thì hai người bọn họ đã chạm mặt bạn cùng phòng của Cố Hàm Giang.
Vừa nhìn thấy họ, Trương Lượng đã mỉm cười chào hỏi: "Chị dâu sao hôm nay chị lại đổi sang lái xe vậy? Chân Cố Hàm Giang bị trật à?”
" Ừm, bị trật.”
Không chờ Tạ Miêu trả lời, Cố Hàm Giang đã dứt khoát đáp trả.
Trương Lượng nghe vậy vội vàng quan tâm đến tình trạng của anh, "Trật chân có nặng không? Có đi bệnh khám qua chưa?”
"Không nặng." Tạ Miêu nhịn cười, "Anh ấy chỉ hơi đau một chút thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
"1 “Vậy hai người về sớm chút nghỉ ngơi đi thôi.” Trương Lượng vẫy vẫy tay với bọn họ.
Tạ Miêu “Ừ” một tiếng, dựng xe lên chuẩn bị đạp xe tiếp, không phát hiện chàng trai sau lưng mắt đang mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Đệt! không phải chân Cố Hàm Giang bị trật sao? chân trật còn có thể giúp vợ anh ta đạp xe?”
“Đó gọi là tình thú, ế như cậu thì hiểu gì chứ?”
Chàng trai đi cùng liếc anh ta một cái, tự mình bật cười, “Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên tôi thấy Cố Hàm Gang như này.”
“Cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đúng không?”
Trương Lượng nhịn không được ngoảnh đầu rồi liếc lại một cái, “Cậu nói xem nếu cậu ta lo lắng vợ mình chạy xe không nổi thì đừng để vợ chở, vừa để vợ chở, phía sau vừa giúp vợ chạy xe, vậy vui lắm sao?”
“Tình thú đó, vừa nãy không phải cậu nói thế?
W Trương Lượng nghe xong, rùng mình một cái, “Nếu phải làm trò đó với người yêu để có tình thú thế thì tôi cứ ế đi.”
Tiệm cắt tóc không xa Đại học Bắc Kinh và nhà của Tạ Miêu với Cố Hàm Giang sống, đạp xe vài phút là tới nơi.
Tạ Miêu dừng xe, thở phì ra một hơi, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng cô nhất quyết đẩy xe vào sân đậu rồi mới vào nhà bỏ túi xách, lấy ra bức thư đã nhận được trong ngày.
“Ở nhà lại gửi thư đến hả em?”
Cố Hàm Giang pha nước ấm, bưng một ly nước ấm đặt bên cạnh tay cô.
Tạ Miêu bưng lên uống một ngụm rồi gật đầu, “Nhìn nét chữ, lần này là do Kiến Hoa viết.”
Vì Lưu Chiêu Đệ sống chết không đồng ý, bây giờ lại có thêm người khuyên giải đừng chia tay, lề mề day dưa, nên chuyện ly hôn của Tạ Vệ Quốc tới giờ còn chưa xong.
Chỉ là Tạ Vệ Quốc rất cố chấp, mấy lần Lưu Chiêu Đệ đến cầu xin đều bị ông ta đuổi đi, không muốn tiếp tục sống cùng bà ta nữa. Nhưng đúng là Lưu Chiêu Đệ cũng sống khó khăn ở nhà mẹ ruột.
“Có, sau này hai cháu đến đây cắt tóc miễn phí.”
Bà chủ quấn khăn quanh Tạ Miêu xong, cầm kéo lên, “Cắt cỡ nào? hay chỉ chỉnh sửa kiểu tóc?”
“Cắt một tấc rồi hãy chỉnh kiểu tóc ạ.”
“Xong rồi.”
Đợi bà chủ cắt tóc xong, lấy dây cột tóc cột kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc cho Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vẫn còn đang cúi đầu ghi chép gì đó.
Tạ Miêu nhìn vào gương chớp chớp mắt, hỏi Cố Hàm Giang, “Đẹp không anh?”
Cố Hàm Giang dừng viết, gương mặt nghiêm túc nhìn, gật gật đầu, “Đẹp.”
Một tên trai thẳng cứng ngắc tới cả phấn lót với phấn má hồng còn không phân biệt được mà biết đẹp với không đẹp sao?
Trong lòng Tạ Miêu oán thầm, cầm lấy cặp sách của mình lên, “Đi thôi”
Cố Hàm Giang thu dọn đồ đạc rồi cùng cô đi ra ngoài. Lấy chìa khóa ra chuẩn bị bước lên xe, một bàn tay trắng nõn nà đã đưa, “Đưa em.”
“Gì chứ?” Trong một khắc anh còn chưa kịp phản ứng.
Cô gái nhỏ kéo lấy tay anh cầm lấy chìa khóa, mở khóa rồi bước lên xe, “Lên xe thôi nào, Vợ ~”
Lên xe thôi nào, vợ ?
Cố Hàm Giang nhìn mái tóc bay lơ thơ của cô, không di chuyển.
“Khi nãy không phải đã nói xong rồi sao? anh muốn hối hận à?” Tạ Miêu ngoảnh đầu trừng anh.
“Không”
Cố Hàm Giang thu hồi ánh mắt, sải chân bước lên yên sau ngồi, chân quá dài, nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Tạ Miêu nhìn thấy anh như vậy, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, hớn hở lên xe chạy.
Ai ngờ cô tràn đầy tự tin đạp một cái, chiếc xe thế mà nặng quá sức không chịu nổi, chỉ nhích lên phía trước một đoạn chút xíu.
“Anh không kiếm chuyện với em đâu nhỉ?”
Cô quay lại nhìn Cố Hàm Giang một cái, thấy cả hai chân của anh chàng đều không đạp dưới đất, không tin được mà quay lại nhìn một chút.
Lần này có thể do đủ sức nên xe đạp khởi động từ từ, đi đều và nhẹ hơn.
Đáng tiếc là vừa mới chạy chưa bao xa thì hai người bọn họ đã chạm mặt bạn cùng phòng của Cố Hàm Giang.
Vừa nhìn thấy họ, Trương Lượng đã mỉm cười chào hỏi: "Chị dâu sao hôm nay chị lại đổi sang lái xe vậy? Chân Cố Hàm Giang bị trật à?”
" Ừm, bị trật.”
Không chờ Tạ Miêu trả lời, Cố Hàm Giang đã dứt khoát đáp trả.
Trương Lượng nghe vậy vội vàng quan tâm đến tình trạng của anh, "Trật chân có nặng không? Có đi bệnh khám qua chưa?”
"Không nặng." Tạ Miêu nhịn cười, "Anh ấy chỉ hơi đau một chút thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
"1 “Vậy hai người về sớm chút nghỉ ngơi đi thôi.” Trương Lượng vẫy vẫy tay với bọn họ.
Tạ Miêu “Ừ” một tiếng, dựng xe lên chuẩn bị đạp xe tiếp, không phát hiện chàng trai sau lưng mắt đang mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Đệt! không phải chân Cố Hàm Giang bị trật sao? chân trật còn có thể giúp vợ anh ta đạp xe?”
“Đó gọi là tình thú, ế như cậu thì hiểu gì chứ?”
Chàng trai đi cùng liếc anh ta một cái, tự mình bật cười, “Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên tôi thấy Cố Hàm Gang như này.”
“Cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đúng không?”
Trương Lượng nhịn không được ngoảnh đầu rồi liếc lại một cái, “Cậu nói xem nếu cậu ta lo lắng vợ mình chạy xe không nổi thì đừng để vợ chở, vừa để vợ chở, phía sau vừa giúp vợ chạy xe, vậy vui lắm sao?”
“Tình thú đó, vừa nãy không phải cậu nói thế?
W Trương Lượng nghe xong, rùng mình một cái, “Nếu phải làm trò đó với người yêu để có tình thú thế thì tôi cứ ế đi.”
Tiệm cắt tóc không xa Đại học Bắc Kinh và nhà của Tạ Miêu với Cố Hàm Giang sống, đạp xe vài phút là tới nơi.
Tạ Miêu dừng xe, thở phì ra một hơi, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng cô nhất quyết đẩy xe vào sân đậu rồi mới vào nhà bỏ túi xách, lấy ra bức thư đã nhận được trong ngày.
“Ở nhà lại gửi thư đến hả em?”
Cố Hàm Giang pha nước ấm, bưng một ly nước ấm đặt bên cạnh tay cô.
Tạ Miêu bưng lên uống một ngụm rồi gật đầu, “Nhìn nét chữ, lần này là do Kiến Hoa viết.”
Vì Lưu Chiêu Đệ sống chết không đồng ý, bây giờ lại có thêm người khuyên giải đừng chia tay, lề mề day dưa, nên chuyện ly hôn của Tạ Vệ Quốc tới giờ còn chưa xong.
Chỉ là Tạ Vệ Quốc rất cố chấp, mấy lần Lưu Chiêu Đệ đến cầu xin đều bị ông ta đuổi đi, không muốn tiếp tục sống cùng bà ta nữa. Nhưng đúng là Lưu Chiêu Đệ cũng sống khó khăn ở nhà mẹ ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.