Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 87:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cô Lan bị nghẹn đến một câu cũng đáp không được, cả khuôn mặt đỏ lại trắng, trắng lại xanh, cực kỳ đặc sắc.
Không có cách nào nữa, cô ta chỉ có thể nghiêm khắc yêu cầu học sinh lớp mình hơn, hy vọng bọn chúng có thể đạt thành tích tốt trong kỳ thi cấp ba sắp tới.
Đến lúc đó trình độ dạy học thực tế của cô ta bày ra ở đó, lại thuyên chuyển lên huyện nữa, chắc chắn sẽ không ai nói gì.
Nhưng mà bởi vì khoảng thời gian trước cô ta không chú ý, thành tích lớp 4 đã có chút xuống dốc, cô ta quản lý quá nghiêm khắc lại dẫn đến tâm lý phản nghịch của đám học sinh. Thi tốt nghiệp xong, thành tích lớp bọn họ không như kỳ vọng.
Cô Lan nhẫn nhịn thở ra một hơi, muốn tìm mấy học sinh thành tích không tồi trong lớp nói chuyện, cổ vũ bọn họ đi tham gia thi cấp ba.
Nhưng mà vào đúng lúc này, hiệu trưởng tìm tới cô ta.
“Đồng chí Tiểu Lan, bởi vì hành vi không đúng của cô, qua hai lần họp liên tiếp, trường chúng ta đều bị bên trên điểm danh phê bình. Chuyện thư tố cáo ảnh hưởng rất xấu, trường học đã mở họp ra quyết định, tạm thời đình chỉ công tác để cô về hối lỗi.”
Cô Lan cho rằng chuyện này đã qua đi, không ngờ tới hậu quả nghiêm trọng lại chờ ở chỗ này.
Hơn nữa hiệu trưởng chỉ nói để cô ta tạm thời đình chỉ công tác trở về hối lỗi, lại không nói kỳ hạn, chẳng lẽ sau này cô ta chứ mãi đình chỉ công tác ở nhà?
Cô Lan hoàn toàn luống cuống, lại nói thư tố cáo kia toàn là vu oan, lại thề thốt sau này bản thân sẽ làm thật tốt, xin hiệu trưởng cho cô ta một cơ hội.
Đáng tiếc trường học giữ cô ta đến bây giờ, đã suy xét đến kỳ thi cấp ba sắp tới, sợ tạm thời đổi giáo viên sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các em học sinh.
Hiệu trưởng không chút dao động, sau khi tìm cô ta nói chuyện không bao lâu, thì mở họp tuyên bố quyết định này.
Không chờ Vương Quý Chi đi kiện, cô Lan đã đúng như lời bà nói lúc trước, về nhà ăn năn hối lỗi đi.
Có điều trên dưới cả nhà họ Tạ, không một ai quan tâm đến cô ta, bởi vì không có gì quan trọng hơn việc Miêu Miêu nhà bọn họ thi cấp ba.
Ngày thi hôm đó ba anh em nhà họ Tạ đưa Tạ Miêu đi đến địa điểm thi, nhưng chân trước cô vừa đi vào, chân sau bà Vương Quý Chi đã ló đầu.
Hóa ra sợ Tạ Miêu sẽ căng thẳng, bà vẫn luôn đi theo đằng sau từ xa, lúc này Tạ Miêu bước vào địa điểm thi, mới dám lộ diện.
So sánh ra thì Tạ Miêu ở bên trong rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Đề bài thi cấp ba lần này khó hơn đề thi giữa kỳ cuối kỳ bình thường họ làm, nhưng lại dễ hơn trong tưởng tượng của cô một chút.
Hơn nữa đời trước cô đã quen dạng xáo trộn hoàn toàn thứ tự, giám thị cuộc thi lại tương đối nghiêm khắc, không làm ảnh hưởng chút nào đến sự phát huy của cô.
Tạ Miêu làm bài rất thuận lợi, lúc ra khỏi chỗ thi trên mặt tất cả đều là nụ cười nhẹ nhõm, nháy mắt khiến người chờ đợi bên ngoài yên tâm.
Thi xong cô sung sướng ở nhà hai ngày, tiếp theo đã bị Vương Quý Chi mang lên huyện.
“Đi theo bà mua một chút đồ, sau đó đón Văn Lệ và Đại Dũng qua ở hai ngày, hai đứa cũng nghỉ hè rồi.”
Vương Quý Chi đang cười ha ha nói, vừa ngẩng đầu, lại thấy bà Ngô cùng Cố Hàm Giang.
“Ra ngoài hả?” Bà chào hỏi với bà Ngô.
“Vâng, đi một chuyến lên huyện.” Bà Ngô nói.
Vương Quý Chi liền cười, “Vậy cũng khéo thật, tôi và Miêu Miêu cũng chuẩn bị đi lên huyện một chuyến.”
Lần này bà Ngô đi lên huyện là muốn tìm con trai thứ hai làm chủ nhiệm phân xưởng xưởng may, mua chút vải hỏng của xưởng bọn họ.
Những tấm vải đó tuy rằng có khuyết điểm, nhưng cắt đi mấy phần xấu là dùng được như thường, còn tiện lợi, không cần phiếu.
“Hàm Giang và Thục Cầm đều lớn rồi, đến mua chút vải may quần áo cho chúng nó, còn có Miêu Miêu.” Bà Ngô nắm chặt tay Tạ Miêu, “Vốn dĩ còn muốn mua xong để Hàm Giang đưa cho cháu, không ngờ ra ngoài lại gặp được hai người, có thể bớt việc rồi.”
“Bà nhìn bà xem, tốn kém như vậy làm gì?” Vương Quý Chi oán trách bà ấy, “Hơn nửa năm nay bà nào là kem dưỡng trắng nào là khăn quàng cổ, cũng không ít lần đưa đồ cho Miêu Miêu, sao thế? Tiền nhà bà gió lớn thổi đến hả?”
Toang rồi!
Sắp bị lộ rồi!
Cố Hàm Giang vẫn không lên tiếng đi theo bên cạnh soạt một tiếng ngẩng đầu lên.
Không có cách nào nữa, cô ta chỉ có thể nghiêm khắc yêu cầu học sinh lớp mình hơn, hy vọng bọn chúng có thể đạt thành tích tốt trong kỳ thi cấp ba sắp tới.
Đến lúc đó trình độ dạy học thực tế của cô ta bày ra ở đó, lại thuyên chuyển lên huyện nữa, chắc chắn sẽ không ai nói gì.
Nhưng mà bởi vì khoảng thời gian trước cô ta không chú ý, thành tích lớp 4 đã có chút xuống dốc, cô ta quản lý quá nghiêm khắc lại dẫn đến tâm lý phản nghịch của đám học sinh. Thi tốt nghiệp xong, thành tích lớp bọn họ không như kỳ vọng.
Cô Lan nhẫn nhịn thở ra một hơi, muốn tìm mấy học sinh thành tích không tồi trong lớp nói chuyện, cổ vũ bọn họ đi tham gia thi cấp ba.
Nhưng mà vào đúng lúc này, hiệu trưởng tìm tới cô ta.
“Đồng chí Tiểu Lan, bởi vì hành vi không đúng của cô, qua hai lần họp liên tiếp, trường chúng ta đều bị bên trên điểm danh phê bình. Chuyện thư tố cáo ảnh hưởng rất xấu, trường học đã mở họp ra quyết định, tạm thời đình chỉ công tác để cô về hối lỗi.”
Cô Lan cho rằng chuyện này đã qua đi, không ngờ tới hậu quả nghiêm trọng lại chờ ở chỗ này.
Hơn nữa hiệu trưởng chỉ nói để cô ta tạm thời đình chỉ công tác trở về hối lỗi, lại không nói kỳ hạn, chẳng lẽ sau này cô ta chứ mãi đình chỉ công tác ở nhà?
Cô Lan hoàn toàn luống cuống, lại nói thư tố cáo kia toàn là vu oan, lại thề thốt sau này bản thân sẽ làm thật tốt, xin hiệu trưởng cho cô ta một cơ hội.
Đáng tiếc trường học giữ cô ta đến bây giờ, đã suy xét đến kỳ thi cấp ba sắp tới, sợ tạm thời đổi giáo viên sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các em học sinh.
Hiệu trưởng không chút dao động, sau khi tìm cô ta nói chuyện không bao lâu, thì mở họp tuyên bố quyết định này.
Không chờ Vương Quý Chi đi kiện, cô Lan đã đúng như lời bà nói lúc trước, về nhà ăn năn hối lỗi đi.
Có điều trên dưới cả nhà họ Tạ, không một ai quan tâm đến cô ta, bởi vì không có gì quan trọng hơn việc Miêu Miêu nhà bọn họ thi cấp ba.
Ngày thi hôm đó ba anh em nhà họ Tạ đưa Tạ Miêu đi đến địa điểm thi, nhưng chân trước cô vừa đi vào, chân sau bà Vương Quý Chi đã ló đầu.
Hóa ra sợ Tạ Miêu sẽ căng thẳng, bà vẫn luôn đi theo đằng sau từ xa, lúc này Tạ Miêu bước vào địa điểm thi, mới dám lộ diện.
So sánh ra thì Tạ Miêu ở bên trong rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Đề bài thi cấp ba lần này khó hơn đề thi giữa kỳ cuối kỳ bình thường họ làm, nhưng lại dễ hơn trong tưởng tượng của cô một chút.
Hơn nữa đời trước cô đã quen dạng xáo trộn hoàn toàn thứ tự, giám thị cuộc thi lại tương đối nghiêm khắc, không làm ảnh hưởng chút nào đến sự phát huy của cô.
Tạ Miêu làm bài rất thuận lợi, lúc ra khỏi chỗ thi trên mặt tất cả đều là nụ cười nhẹ nhõm, nháy mắt khiến người chờ đợi bên ngoài yên tâm.
Thi xong cô sung sướng ở nhà hai ngày, tiếp theo đã bị Vương Quý Chi mang lên huyện.
“Đi theo bà mua một chút đồ, sau đó đón Văn Lệ và Đại Dũng qua ở hai ngày, hai đứa cũng nghỉ hè rồi.”
Vương Quý Chi đang cười ha ha nói, vừa ngẩng đầu, lại thấy bà Ngô cùng Cố Hàm Giang.
“Ra ngoài hả?” Bà chào hỏi với bà Ngô.
“Vâng, đi một chuyến lên huyện.” Bà Ngô nói.
Vương Quý Chi liền cười, “Vậy cũng khéo thật, tôi và Miêu Miêu cũng chuẩn bị đi lên huyện một chuyến.”
Lần này bà Ngô đi lên huyện là muốn tìm con trai thứ hai làm chủ nhiệm phân xưởng xưởng may, mua chút vải hỏng của xưởng bọn họ.
Những tấm vải đó tuy rằng có khuyết điểm, nhưng cắt đi mấy phần xấu là dùng được như thường, còn tiện lợi, không cần phiếu.
“Hàm Giang và Thục Cầm đều lớn rồi, đến mua chút vải may quần áo cho chúng nó, còn có Miêu Miêu.” Bà Ngô nắm chặt tay Tạ Miêu, “Vốn dĩ còn muốn mua xong để Hàm Giang đưa cho cháu, không ngờ ra ngoài lại gặp được hai người, có thể bớt việc rồi.”
“Bà nhìn bà xem, tốn kém như vậy làm gì?” Vương Quý Chi oán trách bà ấy, “Hơn nửa năm nay bà nào là kem dưỡng trắng nào là khăn quàng cổ, cũng không ít lần đưa đồ cho Miêu Miêu, sao thế? Tiền nhà bà gió lớn thổi đến hả?”
Toang rồi!
Sắp bị lộ rồi!
Cố Hàm Giang vẫn không lên tiếng đi theo bên cạnh soạt một tiếng ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.