Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 88:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Bà Ngô nghe xong lời Vương Quý Chi nói thì sửng sốt.
Kem dưỡng da?
Khăn quàng cổ?
Sao bà không nhớ rõ mình đưa cho Tạ Miêu những cái đó vào lúc nào nhỉ?
Bà Ngô vừa muốn nói gì đó, sau lưng đột nhiên bị người ta chạm một cái.
Bà vội vàng quay đầu, “Sao vậy?”
“Có con bọ.” Biểu cảm Cố Hàm Giang bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra điểm khác lạ.
“Phải không?”
Bà Ngô với tay vỗ vỗ vào vai mình, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Quý Chi, một bên khác lại bị Cố Hàm Giang chạm một cái.
“Lại có bọ?”
Bà vội vàng rung quần áo lên, phàn nàn: “Mùa hè có gì tốt đâu, chính là muỗi bọ nhiều, đi đến đâu cũng không bình yên. Hai ngày trước cũng không biết làm sao, có một con nhện lớn bò vào giày của Thục Cầm, sớm sáng con bé đi giày đụng phải, sợ đến mức trực tiếp gào lên.”
“Vậy cũng thật dọa người.”
Vương Quý Chi gật đầu theo, “Miêu Miêu nhà chúng tôi cũng sợ côn trùng, khi còn nhỏ không ít lần bị dọa khóc, vì chuyện này không biết đã đánh nhau với bọn Kiến Hoa bao nhiêu lần. Sau này con bé lớn rồi, luôn đi theo bác chạy lên núi, mới đỡ hơn một chút.”
Đề tài cứ chuyển hướng như thế, khiến Cố Hàm Giang ầm thầm thở phào.
Anh quay đầu lại nhìn Tạ Miêu, liền thấy cô gái nhỏ nhìn qua đang nói chuyện với hai bà, sắc mặt hơi bối rối, trong đôi mắt đào hoa vui buồn lẫn lộn nhưng lộ ra ý cười trong trẻo, là sự nhẹ nhàng và thoải mái hoàn toàn không thấy được khi đối mặt với anh.
Ánh mắt anh ảm đạm, đến gần cô vài bước, hỏi: “Thi cấp ba tốt chứ?”
Đây là đang nói chuyện với cô?
Trong mắt Tạ Miêu lóe lên chút bất ngờ, nhưng suy xét đến chuyện Vương Quý Chi và bà Ngô đều ở đây, không thể làm loạn quá, vẫn đáp: “Cũng được.”
“Muốn đi đâu học cấp ba?” Cố Hàm Giang lại hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ đến.” Tạ Miêu có lệ với anh.
Nhưng anh lại giống như hoàn toàn không cảm thấy sự có lệ của cô, “Đến Nhất Cao ở huyện học đi, chất lượng dạy học trường Nhất Cao ở huyện tốt.”
Chuyện cô đi học cấp ba ở đâu liên quan gì đến anh?
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, vừa ngước mắt, lại phát hiện không biết từ khi nào, đối phương đã chỉ còn lại khoảng cách không đến một thước với mình.
Cô vội vàng xê dịch sang bên cạnh, cách Cố Hàm Giang xa một chút.
Biểu cảm Cố Hàm Giang cứng lại, “Cô trốn tôi cái gì?”
Tạ Miêu: “...”
Mọi người đều đã cho vào quên lãng, người này còn đến tìm cô nói chuyện, biểu diễn cho ai xem?
Trước kia lúc bà anh ở đây, cũng chưa từng thấy anh để ý tới ai, hôm nay động kinh hả?
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, bà Ngô lại vừa thả chậm bước chân, từng chút rơi lại phía sau.
Vương Quý Chi phát hiện, hỏi bà ấy: “Sao thế? Đi mệt hả?”
“Mệt cũng không phải mệt.”
Bà Ngô nhìn về phía trước kề vai mà đi, hai bóng lưng cực kỳ sóng đôi, mỉm cười thấp giọng nói: “Quý Chi, bà có cảm thấy hôm nay Hàm Giang nói rất nhiều không?”
Vương Quý Chi ngẩn ra, “Bà không nói tôi cũng không để ý, quả thật là có hơi nhiều.”
“Đâu chỉ có hơi nhiều, thằng bé tới chỗ tôi hơn một năm rồi, tôi chưa từng thấy thằng bé chủ động nói chuyện với ai.”
Bà Ngô thở dài, “Bây giờ nhìn như vậy, thật sự có tình người hơn nhiều rồi, tôi cũng có thể yên tâm một chút.”
Lúc trước khi nhận Cố Hàm Giang về, điều bà lo lắng nhất chính là tính tình quái gở lại nhạy cảm của thằng bé.
Ông nội và bố mẹ thằng bé sống hay chết bên ngoài hoàn toàn không có tin tức, ngộ nhỡ ngày nào đó bà không còn nữa, thằng bé và những người máu mủ nhà họ Ngô khác lại xa thêm một tầng, khó đảm bảo sẽ không biến mình thành một người cô đơn.
Cho nên biết Tạ Miêu thích thằng bé, người nhà họ Tạ cũng không vì nhà họ Cố gặp nạn mà ghét bỏ nó, trong lòng bà thật ra rất cảm kích. Chỉ hy vọng sau khi mình chết, bên cạnh thằng bé còn có một người bầu bạn, có cửa thông gia nhà họ Tạ này để thường xuyên qua lại.
Nghĩ vậy, bà Ngô sát lại gần Vương Quý Chi, giọng nói đè thấp vài phần.
“Hai đứa nó đây là được rồi? Có đôi khi không thấy Miêu Miêu đến tìm Hàm Giang, tôi còn lo hai đứa nó ầm ĩ mâu thuẫn, bây giờ xem ra, người trẻ tuổi đánh nhau chút là chuyện thường, căn bản không cần đến chúng ta quan tâm.”
Bà Ngô chỉ biết Tạ Miêu đột nhiên không đến nhà bọn họ, Vương Quý Chi lại biết rõ, Tạ Miêu sớm đã không còn tâm tư với Cố Hàm Giang.
Chỉ có điều lúc trước hai nhà vốn đã chính miệng ước định, chuẩn bị chờ hai đứa lớn sẽ chính thức xem mặt, đính hôn, trước kia Cố Hàm Giang lại rõ ràng không nhìn trúng Tạ Miêu. Trên dưới nhà họ Tạ vẫn luôn dùng thái độ thuận theo tự nhiên đối với chuyện này, cũng không can thiệp quá nhiều.
Nghe bà Ngô nói như vậy, Vương Quý Chi chỉ cười cười, không tiếp lời, “Sắp đến trấn rồi, cũng không biết chuyến xe lên huyện này có đông không?”
Từ trấn Kiến Thiết đến huyện Hồng Hà cũng không tính là quá xa, mỗi ngày có khoảng 3-4 chuyến xe khách đi tới đi lui.
Chỉ là xe ít người nhiều, mỗi lần ngồi đều rất chen chúc, mùi trên xe cũng khó ngửi.
Khi mấy người Tạ Miêu đuổi tới kịp, trên xe căn bản đã ngồi đầy, chỉ có hàng cuối cùng còn hai vị trí trống. Bà Ngô, Vương Quý Chi và một người phụ nữ ôm trẻ con khó khăn lắm mới chen được đến hai vị trí kia, Tạ Miêu và Cố Hàm Giang chỉ có thể đứng.
Đời trước mỗi lần ngồi xe buýt tàu điện ngầm, Tạ Miêu đều cảm thấy mình giống như cá mòi chen chúc trong đồ hộp, cực kỳ khó chịu.
Nhưng ngồi xe khách ở thời đại này, cô mới biết cá mòi đóng hộp cũng đã may lắm rồi.
Xe khách chỉ có hơn 40 người, lại có thể nhét nút hơn 100 người, không tận mắt chứng kiến cô tuyệt đối không tin.
Kem dưỡng da?
Khăn quàng cổ?
Sao bà không nhớ rõ mình đưa cho Tạ Miêu những cái đó vào lúc nào nhỉ?
Bà Ngô vừa muốn nói gì đó, sau lưng đột nhiên bị người ta chạm một cái.
Bà vội vàng quay đầu, “Sao vậy?”
“Có con bọ.” Biểu cảm Cố Hàm Giang bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra điểm khác lạ.
“Phải không?”
Bà Ngô với tay vỗ vỗ vào vai mình, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Quý Chi, một bên khác lại bị Cố Hàm Giang chạm một cái.
“Lại có bọ?”
Bà vội vàng rung quần áo lên, phàn nàn: “Mùa hè có gì tốt đâu, chính là muỗi bọ nhiều, đi đến đâu cũng không bình yên. Hai ngày trước cũng không biết làm sao, có một con nhện lớn bò vào giày của Thục Cầm, sớm sáng con bé đi giày đụng phải, sợ đến mức trực tiếp gào lên.”
“Vậy cũng thật dọa người.”
Vương Quý Chi gật đầu theo, “Miêu Miêu nhà chúng tôi cũng sợ côn trùng, khi còn nhỏ không ít lần bị dọa khóc, vì chuyện này không biết đã đánh nhau với bọn Kiến Hoa bao nhiêu lần. Sau này con bé lớn rồi, luôn đi theo bác chạy lên núi, mới đỡ hơn một chút.”
Đề tài cứ chuyển hướng như thế, khiến Cố Hàm Giang ầm thầm thở phào.
Anh quay đầu lại nhìn Tạ Miêu, liền thấy cô gái nhỏ nhìn qua đang nói chuyện với hai bà, sắc mặt hơi bối rối, trong đôi mắt đào hoa vui buồn lẫn lộn nhưng lộ ra ý cười trong trẻo, là sự nhẹ nhàng và thoải mái hoàn toàn không thấy được khi đối mặt với anh.
Ánh mắt anh ảm đạm, đến gần cô vài bước, hỏi: “Thi cấp ba tốt chứ?”
Đây là đang nói chuyện với cô?
Trong mắt Tạ Miêu lóe lên chút bất ngờ, nhưng suy xét đến chuyện Vương Quý Chi và bà Ngô đều ở đây, không thể làm loạn quá, vẫn đáp: “Cũng được.”
“Muốn đi đâu học cấp ba?” Cố Hàm Giang lại hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ đến.” Tạ Miêu có lệ với anh.
Nhưng anh lại giống như hoàn toàn không cảm thấy sự có lệ của cô, “Đến Nhất Cao ở huyện học đi, chất lượng dạy học trường Nhất Cao ở huyện tốt.”
Chuyện cô đi học cấp ba ở đâu liên quan gì đến anh?
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, vừa ngước mắt, lại phát hiện không biết từ khi nào, đối phương đã chỉ còn lại khoảng cách không đến một thước với mình.
Cô vội vàng xê dịch sang bên cạnh, cách Cố Hàm Giang xa một chút.
Biểu cảm Cố Hàm Giang cứng lại, “Cô trốn tôi cái gì?”
Tạ Miêu: “...”
Mọi người đều đã cho vào quên lãng, người này còn đến tìm cô nói chuyện, biểu diễn cho ai xem?
Trước kia lúc bà anh ở đây, cũng chưa từng thấy anh để ý tới ai, hôm nay động kinh hả?
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, bà Ngô lại vừa thả chậm bước chân, từng chút rơi lại phía sau.
Vương Quý Chi phát hiện, hỏi bà ấy: “Sao thế? Đi mệt hả?”
“Mệt cũng không phải mệt.”
Bà Ngô nhìn về phía trước kề vai mà đi, hai bóng lưng cực kỳ sóng đôi, mỉm cười thấp giọng nói: “Quý Chi, bà có cảm thấy hôm nay Hàm Giang nói rất nhiều không?”
Vương Quý Chi ngẩn ra, “Bà không nói tôi cũng không để ý, quả thật là có hơi nhiều.”
“Đâu chỉ có hơi nhiều, thằng bé tới chỗ tôi hơn một năm rồi, tôi chưa từng thấy thằng bé chủ động nói chuyện với ai.”
Bà Ngô thở dài, “Bây giờ nhìn như vậy, thật sự có tình người hơn nhiều rồi, tôi cũng có thể yên tâm một chút.”
Lúc trước khi nhận Cố Hàm Giang về, điều bà lo lắng nhất chính là tính tình quái gở lại nhạy cảm của thằng bé.
Ông nội và bố mẹ thằng bé sống hay chết bên ngoài hoàn toàn không có tin tức, ngộ nhỡ ngày nào đó bà không còn nữa, thằng bé và những người máu mủ nhà họ Ngô khác lại xa thêm một tầng, khó đảm bảo sẽ không biến mình thành một người cô đơn.
Cho nên biết Tạ Miêu thích thằng bé, người nhà họ Tạ cũng không vì nhà họ Cố gặp nạn mà ghét bỏ nó, trong lòng bà thật ra rất cảm kích. Chỉ hy vọng sau khi mình chết, bên cạnh thằng bé còn có một người bầu bạn, có cửa thông gia nhà họ Tạ này để thường xuyên qua lại.
Nghĩ vậy, bà Ngô sát lại gần Vương Quý Chi, giọng nói đè thấp vài phần.
“Hai đứa nó đây là được rồi? Có đôi khi không thấy Miêu Miêu đến tìm Hàm Giang, tôi còn lo hai đứa nó ầm ĩ mâu thuẫn, bây giờ xem ra, người trẻ tuổi đánh nhau chút là chuyện thường, căn bản không cần đến chúng ta quan tâm.”
Bà Ngô chỉ biết Tạ Miêu đột nhiên không đến nhà bọn họ, Vương Quý Chi lại biết rõ, Tạ Miêu sớm đã không còn tâm tư với Cố Hàm Giang.
Chỉ có điều lúc trước hai nhà vốn đã chính miệng ước định, chuẩn bị chờ hai đứa lớn sẽ chính thức xem mặt, đính hôn, trước kia Cố Hàm Giang lại rõ ràng không nhìn trúng Tạ Miêu. Trên dưới nhà họ Tạ vẫn luôn dùng thái độ thuận theo tự nhiên đối với chuyện này, cũng không can thiệp quá nhiều.
Nghe bà Ngô nói như vậy, Vương Quý Chi chỉ cười cười, không tiếp lời, “Sắp đến trấn rồi, cũng không biết chuyến xe lên huyện này có đông không?”
Từ trấn Kiến Thiết đến huyện Hồng Hà cũng không tính là quá xa, mỗi ngày có khoảng 3-4 chuyến xe khách đi tới đi lui.
Chỉ là xe ít người nhiều, mỗi lần ngồi đều rất chen chúc, mùi trên xe cũng khó ngửi.
Khi mấy người Tạ Miêu đuổi tới kịp, trên xe căn bản đã ngồi đầy, chỉ có hàng cuối cùng còn hai vị trí trống. Bà Ngô, Vương Quý Chi và một người phụ nữ ôm trẻ con khó khăn lắm mới chen được đến hai vị trí kia, Tạ Miêu và Cố Hàm Giang chỉ có thể đứng.
Đời trước mỗi lần ngồi xe buýt tàu điện ngầm, Tạ Miêu đều cảm thấy mình giống như cá mòi chen chúc trong đồ hộp, cực kỳ khó chịu.
Nhưng ngồi xe khách ở thời đại này, cô mới biết cá mòi đóng hộp cũng đã may lắm rồi.
Xe khách chỉ có hơn 40 người, lại có thể nhét nút hơn 100 người, không tận mắt chứng kiến cô tuyệt đối không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.