[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 9: Cây Ngô Đồng (4)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng vậy, giúp đỡ cũng phải xem xa gần thân sơ. Dù cháu gái ngoại của bà ấy có đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng không thể hủy hoại cuộc sống của gia đình con trai mình.”
Sự đụng độ giữ ông cậu và Tiểu A Mao đã khơi dậy sự đồng cảm của những người vây quanh xem, ánh mắt bọn họ đầy trách móc nhìn về phía bà già đang muốn ôm Tiểu A Mao vào lòng nhưng lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra.
Chu Quang Hách đột nhiên đứng nghiêng người ngăn trước mặt bà ngoại, chặn tầm mắt của người ngoài, cúi đầu hỏi: “Bà ngoại, hôm trước không phải cháu đã đưa chị cả về rồi sao? Tại sao lại quay lại đây với bà?”
Bà lão lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn về nông thôn có công việc nên sáng sớm đã đưa bọn họ tới đây.”
Trong mắt Chu Quang Hách lộ ra vẻ bực tức, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, quay sang phía gia đình đang đánh chửi nhau, khóc lóc om sòm, nói: “Cậu mợ, cháu đưa mấy người chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa đâu.”
Thủy Lang thấy rõ động tác của ba người chen chúc bên đó chậm lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần, ngay sau đó bên ngoài lại truyền vào một giọng nói khác: “Em trai, đừng nói năng lung tung.”
Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhường ra một con đường, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, bọn họ khoảng ba mươi tuổi, quần áo gọn gàng sáng sủa, áo sơ mi và quần dài đều là hàng chất lượng cao bó sát người, bên ngoài còn khoác áo lông dê đắt tiền, trên tay còn cầm một cái áo khoác được may đo riêng.
Người phụ nữ nói chuyện nhẹ nhàng: “Cậu mợ, không phải bọn cháu chỉ nhờ mọi người chăm sóc chị cả nửa ngày thôi sao, vậy mà mọi người còn định diễn vở kịch này để cho người ta chê cười sao?”
“Sao cháu lại nói như vậy?” Người mợ kéo Tiểu A Mao qua: “Cháu nhìn đứa trẻ này bị đánh thành ra như vậy, cái này mà là diễn kịch, cháu nói xem là ai diễn kịch?”
“Mợ ơi, mợ đừng nghĩ người khác đều là kẻ ngốc chỉ có mợ là người thông minh thôi.” Người phụ nữ mở cái bánh trong tay ra đưa cho người phụ nữ cụt chân và ba cô bé phía sau: “Chị cả, em trai nói như vậy mà chị cũng không ngăn cản, hôm nay nếu không phải chúng ta trở về, chẳng phải gánh nặng này sẽ đổ lên vai em trai sao, làm người không thể ích kỷ như vậy được.”
Ba cô bé đang chuẩn bị nhận lấy cái bánh, cô bé nhỏ nhất còn đang nuốt nước bọt, hai người lớn hơn hiểu ý, bàn tay đưa ra cứng đờ giữa không trung, quay lại nhìn mẹ mình đang cúi đầu xấu hổ, rưng rưng nước mắt: “Chị không muốn liên lụy em trai...”
Người phụ nữ mỉm cười, đó là nụ cười giễu cợt mà ai cũng có thể nhìn thấy, khi cô ta cười, người phụ nữ cụt chân gần như vùi đầu vào ngực mình: “Em cũng không muốn liên lụy ai cả.”
“Đúng vậy, giúp đỡ cũng phải xem xa gần thân sơ. Dù cháu gái ngoại của bà ấy có đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng không thể hủy hoại cuộc sống của gia đình con trai mình.”
Sự đụng độ giữ ông cậu và Tiểu A Mao đã khơi dậy sự đồng cảm của những người vây quanh xem, ánh mắt bọn họ đầy trách móc nhìn về phía bà già đang muốn ôm Tiểu A Mao vào lòng nhưng lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra.
Chu Quang Hách đột nhiên đứng nghiêng người ngăn trước mặt bà ngoại, chặn tầm mắt của người ngoài, cúi đầu hỏi: “Bà ngoại, hôm trước không phải cháu đã đưa chị cả về rồi sao? Tại sao lại quay lại đây với bà?”
Bà lão lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn về nông thôn có công việc nên sáng sớm đã đưa bọn họ tới đây.”
Trong mắt Chu Quang Hách lộ ra vẻ bực tức, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, quay sang phía gia đình đang đánh chửi nhau, khóc lóc om sòm, nói: “Cậu mợ, cháu đưa mấy người chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa đâu.”
Thủy Lang thấy rõ động tác của ba người chen chúc bên đó chậm lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần, ngay sau đó bên ngoài lại truyền vào một giọng nói khác: “Em trai, đừng nói năng lung tung.”
Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhường ra một con đường, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, bọn họ khoảng ba mươi tuổi, quần áo gọn gàng sáng sủa, áo sơ mi và quần dài đều là hàng chất lượng cao bó sát người, bên ngoài còn khoác áo lông dê đắt tiền, trên tay còn cầm một cái áo khoác được may đo riêng.
Người phụ nữ nói chuyện nhẹ nhàng: “Cậu mợ, không phải bọn cháu chỉ nhờ mọi người chăm sóc chị cả nửa ngày thôi sao, vậy mà mọi người còn định diễn vở kịch này để cho người ta chê cười sao?”
“Sao cháu lại nói như vậy?” Người mợ kéo Tiểu A Mao qua: “Cháu nhìn đứa trẻ này bị đánh thành ra như vậy, cái này mà là diễn kịch, cháu nói xem là ai diễn kịch?”
“Mợ ơi, mợ đừng nghĩ người khác đều là kẻ ngốc chỉ có mợ là người thông minh thôi.” Người phụ nữ mở cái bánh trong tay ra đưa cho người phụ nữ cụt chân và ba cô bé phía sau: “Chị cả, em trai nói như vậy mà chị cũng không ngăn cản, hôm nay nếu không phải chúng ta trở về, chẳng phải gánh nặng này sẽ đổ lên vai em trai sao, làm người không thể ích kỷ như vậy được.”
Ba cô bé đang chuẩn bị nhận lấy cái bánh, cô bé nhỏ nhất còn đang nuốt nước bọt, hai người lớn hơn hiểu ý, bàn tay đưa ra cứng đờ giữa không trung, quay lại nhìn mẹ mình đang cúi đầu xấu hổ, rưng rưng nước mắt: “Chị không muốn liên lụy em trai...”
Người phụ nữ mỉm cười, đó là nụ cười giễu cợt mà ai cũng có thể nhìn thấy, khi cô ta cười, người phụ nữ cụt chân gần như vùi đầu vào ngực mình: “Em cũng không muốn liên lụy ai cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.