[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 10: Cây Ngô Đồng (5)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mày cũng chưa từng nghĩ, tại sao mày lại xuất hiện ở đây à?” Người mợ đột nhiên chĩa mũi nhọn đi, không thể nhịn được nữa nói chuyện giống như đang hướng về phía chị cả: “Đã lợi dụng còn muốn lập đền thờ.”
Chu Quang Hách cau mày, người cậu ở một bên vọt lên trước trước mắng: “Bà câm miệng!”
Mợ mím môi một cái, rốt cuộc không cãi nhau với cậu nữa, người phụ nữ lại lên tiếng: “Cậu nói đúng, chuyện này mợ nên câm miệng, bởi vì người này là bà nội đã vất vả lắm mới có thể đưa về. Ngôi nhà các người đang ở cũng là do năm đó bà ngoại khổ sở cố gắng làm việc mới có được. Cho dù bây giờ các người có đảm nhận công việc của bà ngoại, nhưng trong nhà các người vẫn là bà ngoại vẫn là người có tiếng nói cuối cùng, bà ngoại muốn chăm sóc ai, muốn cho ai ở, người khác cũng không có tư cách nói chuyện, các người nói có đúng không?”
Cuối cùng, người phụ nữ đầu nhìn về phía mấy người lớn hỏi.
Thủy Lang ngồi trên một cái túi lớn màu xanh, xoa xoa cái bụng lâu ngày chưa được ăn đồ ngon, vừa nhìn gia đình này tranh cãi.
Thật đúng là một trò hề gia đình.
Nhìn đám người đều bị người phụ nữ đó nói tới im lặng, lúc này rõ ràng người mợ không phải là đối thủ của cô ta, ngoại trừ mắng mấy câu thô tục không thể lọt tai, sau đó thì không thể nói được một câu nào nữa.
Người cậu vốn giả vờ rộng lượng, vì đại nghĩa mà đánh con suốt buổi sáng không còn giả vờ được nữa, ông ta chỉ vào người phụ nữ, nói: “Kim Xảo Chi, có phải mẹ của cháu không dạy cháu phải nói chuyện với người lớn như thế nào không?”
Kim Xảo Chi phát ra tiếng cười mỉa mai mà trước đó ai cũng có thể nghe thấy, nhưng tiếng cười này nghe có vẻ khá dễ chịu: “Cậu ơi, cháu chỉ nói ra sự thật thôi. Một không chửi bậy, hai không nói một lời bất kính nào với người lớn tuổi, sao cậu lại nói tới mẹ cháu? Hay là cậu muốn nói chuyện với nhà mẹ đẻ của cháu?”
Lưu Khúc tức giận trừng hai mắt, nhưng không dám nói thêm gì nữa, ông ta biết nhà mẹ đẻ của cô ta không tầm thường nên quay sang nói: “Cháu đừng tưởng rằng mọi người đều không nhìn ra được cháu đang nghĩ gì, làm người đừng ích kỷ như vậy. Cậu mợ đảm nhiệm công việc của bà ngoại cháu, vậy không phải các cháu cũng đang đảm nhiệm công việc của bố mẹ chồng, ở nhà của bọn họ sao? Lúc bọn họ tặng những thứ này cho các cháu, là muốn các cháu chăm sóc em trai chị gái, bây giờ các cháu đã có bốn gian phòng, tặng một phòng cho Tiểu Huỷ ở chẳng lẽ không được sao?”
“Đúng vậy, căn nhà của vợ chồng Phục Hưng Xảo Chi là lớn nhất trong con hẻm. Nên cho Chu Huỷ ở cùng.”
“Lúc đó, vợ chồng lão Chu làm ở đơn vị tốt nhất, có năng lực nhất, hai căn phòng lớn ở tầng dưới quay mặt về hướng Nam có sân vườn, hai phòng lớn hướng Nam trên tầng hai và gác xép đều là của bọn họ.”
“Mày cũng chưa từng nghĩ, tại sao mày lại xuất hiện ở đây à?” Người mợ đột nhiên chĩa mũi nhọn đi, không thể nhịn được nữa nói chuyện giống như đang hướng về phía chị cả: “Đã lợi dụng còn muốn lập đền thờ.”
Chu Quang Hách cau mày, người cậu ở một bên vọt lên trước trước mắng: “Bà câm miệng!”
Mợ mím môi một cái, rốt cuộc không cãi nhau với cậu nữa, người phụ nữ lại lên tiếng: “Cậu nói đúng, chuyện này mợ nên câm miệng, bởi vì người này là bà nội đã vất vả lắm mới có thể đưa về. Ngôi nhà các người đang ở cũng là do năm đó bà ngoại khổ sở cố gắng làm việc mới có được. Cho dù bây giờ các người có đảm nhận công việc của bà ngoại, nhưng trong nhà các người vẫn là bà ngoại vẫn là người có tiếng nói cuối cùng, bà ngoại muốn chăm sóc ai, muốn cho ai ở, người khác cũng không có tư cách nói chuyện, các người nói có đúng không?”
Cuối cùng, người phụ nữ đầu nhìn về phía mấy người lớn hỏi.
Thủy Lang ngồi trên một cái túi lớn màu xanh, xoa xoa cái bụng lâu ngày chưa được ăn đồ ngon, vừa nhìn gia đình này tranh cãi.
Thật đúng là một trò hề gia đình.
Nhìn đám người đều bị người phụ nữ đó nói tới im lặng, lúc này rõ ràng người mợ không phải là đối thủ của cô ta, ngoại trừ mắng mấy câu thô tục không thể lọt tai, sau đó thì không thể nói được một câu nào nữa.
Người cậu vốn giả vờ rộng lượng, vì đại nghĩa mà đánh con suốt buổi sáng không còn giả vờ được nữa, ông ta chỉ vào người phụ nữ, nói: “Kim Xảo Chi, có phải mẹ của cháu không dạy cháu phải nói chuyện với người lớn như thế nào không?”
Kim Xảo Chi phát ra tiếng cười mỉa mai mà trước đó ai cũng có thể nghe thấy, nhưng tiếng cười này nghe có vẻ khá dễ chịu: “Cậu ơi, cháu chỉ nói ra sự thật thôi. Một không chửi bậy, hai không nói một lời bất kính nào với người lớn tuổi, sao cậu lại nói tới mẹ cháu? Hay là cậu muốn nói chuyện với nhà mẹ đẻ của cháu?”
Lưu Khúc tức giận trừng hai mắt, nhưng không dám nói thêm gì nữa, ông ta biết nhà mẹ đẻ của cô ta không tầm thường nên quay sang nói: “Cháu đừng tưởng rằng mọi người đều không nhìn ra được cháu đang nghĩ gì, làm người đừng ích kỷ như vậy. Cậu mợ đảm nhiệm công việc của bà ngoại cháu, vậy không phải các cháu cũng đang đảm nhiệm công việc của bố mẹ chồng, ở nhà của bọn họ sao? Lúc bọn họ tặng những thứ này cho các cháu, là muốn các cháu chăm sóc em trai chị gái, bây giờ các cháu đã có bốn gian phòng, tặng một phòng cho Tiểu Huỷ ở chẳng lẽ không được sao?”
“Đúng vậy, căn nhà của vợ chồng Phục Hưng Xảo Chi là lớn nhất trong con hẻm. Nên cho Chu Huỷ ở cùng.”
“Lúc đó, vợ chồng lão Chu làm ở đơn vị tốt nhất, có năng lực nhất, hai căn phòng lớn ở tầng dưới quay mặt về hướng Nam có sân vườn, hai phòng lớn hướng Nam trên tầng hai và gác xép đều là của bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.