[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 44: Đi Ngủ (2)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba cô bé đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn thịt, lại là món thịt ngon được nấu với nước tương đỏ đậm đà, nhất là món sườn non chua ngọt này, nước sốt chua ngọt, thứ duy nhất có thể so sánh được là kẹo sữa Thỏ Trắng mà mợ cho.
Ăn được hương vị này, không chỉ Tam Nha mở ra cái bụng tham ăn mà ngay cả Đại Nha và Nhị Nha cũng đều quên hết tất cả, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng, ăn đến mặt mày hớn hở, miệng đầy dầu.
Bọn trẻ ăn đến khi trên đĩa chỉ còn lại miếng cuối cùng, mấy cô bé và Thủy Lang cùng lúc giơ đũa lên gắp.
Thời gian bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này Đại Nha và Nhị Nha mới nhận ra mình đã ăn quá nhiều, vội vàng thu đũa lại, Tam Nha vô thức noi gương hai chị gái, sau khi học theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, sau đó lại muốn giơ đũa ra định tiếp tục gắp miếng sườn lên thì phát hiện miếng sườn đã bị mợ gắp mất.
Thủy Lang vừa nhai miếng sườn cuối cùng vừa đưa mắt nhìn bàn ăn.
Sau khi cô nuốt xuống, Đại Nha, Nhị Nha mỉm cười, đó là một loại vui vẻ như trút được gánh nặng cho..
Tam Nha không biết hai chị gái mình đang cười gì, cũng cười theo, đột nhiên trong bát có thêm một miếng thịt nạc, là cậu gắp cho, cô bé lại vội vàng vùi vào bát tiếp tục dùng hàm răng sữa nhai thịt.
“Ăn ngon quá.” Thủy Lang đặt bát đũa xuống, ăn quá nhanh quá nhiều, đến khi phản ứng lại thì hai chén cơm to đã vào trong bụng, không thể nhét thêm bất cứ vật gì nữa: “Tối nay có sườn xào chua ngọt không?”
“Em muốn ăn thì anh sẽ nấu.” Là một đầu bếp, không có gì hạnh phúc hơn việc món ăn mình nấu được người khác khen ngợi, lại còn là vợ và người nhà nữa: “Buổi chiều anh sẽ đi nhờ bạn lấy chút xương sườn về đây.”
Thủy Lang gật đầu, khóe miệng cong lên biểu hiện mình cực kỳ vui vẻ: “Buổi chiều em phải chuẩn bị những gì?”
“Em đã ngồi tàu hỏa lâu như vậy để đến đây, hôm qua lại bận rộn quá lâu, hôm nay em nên nghỉ ngơi thật tốt.” Chu Quang Hách ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống: “À đúng rồi, có một việc, lát nữa cần em phải đi lấy số đo, chúng ta mua vải, em chọn màu, anh đưa sang chỗ bà ngoại, nhờ bà may giúp một bộ quần áo mới, mấy bộ khác thì đưa qua tiệm may.”
Thủy Lang: “Đến tối là có thể may ra một bộ quần áo sao?”
“Bà ngoại là thợ may lâu năm.” Chu Huỷ cười nói: “Ngày xưa, người ta xếp hàng ở ngoài đường, ngõ hẻm để nhờ bà ngoại may quần áo. Bà ngoại có mắt nhìn tốt, đôi tay nhanh nhẹn, cẩn thận, trước kia trong nhà máy may mặc, một ngày bà có thể may ra bảy tám bộ quần áo.”
Thủy Lang đứng dậy đi về phòng, lấy vải buổi sáng đã mua ở cửa hàng ra, tổng cộng có ba xấp vải, Chu Quang Hách nhất quyết chọn màu đỏ, cô chọn màu trắng và hồng ngọc, cô lấy ra xấp vải màu trắng, ngẫm nghĩ rồi lại cầm thêm màu đỏ, rồi bước ra ngoài.
Ba cô bé đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn thịt, lại là món thịt ngon được nấu với nước tương đỏ đậm đà, nhất là món sườn non chua ngọt này, nước sốt chua ngọt, thứ duy nhất có thể so sánh được là kẹo sữa Thỏ Trắng mà mợ cho.
Ăn được hương vị này, không chỉ Tam Nha mở ra cái bụng tham ăn mà ngay cả Đại Nha và Nhị Nha cũng đều quên hết tất cả, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng, ăn đến mặt mày hớn hở, miệng đầy dầu.
Bọn trẻ ăn đến khi trên đĩa chỉ còn lại miếng cuối cùng, mấy cô bé và Thủy Lang cùng lúc giơ đũa lên gắp.
Thời gian bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này Đại Nha và Nhị Nha mới nhận ra mình đã ăn quá nhiều, vội vàng thu đũa lại, Tam Nha vô thức noi gương hai chị gái, sau khi học theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, sau đó lại muốn giơ đũa ra định tiếp tục gắp miếng sườn lên thì phát hiện miếng sườn đã bị mợ gắp mất.
Thủy Lang vừa nhai miếng sườn cuối cùng vừa đưa mắt nhìn bàn ăn.
Sau khi cô nuốt xuống, Đại Nha, Nhị Nha mỉm cười, đó là một loại vui vẻ như trút được gánh nặng cho..
Tam Nha không biết hai chị gái mình đang cười gì, cũng cười theo, đột nhiên trong bát có thêm một miếng thịt nạc, là cậu gắp cho, cô bé lại vội vàng vùi vào bát tiếp tục dùng hàm răng sữa nhai thịt.
“Ăn ngon quá.” Thủy Lang đặt bát đũa xuống, ăn quá nhanh quá nhiều, đến khi phản ứng lại thì hai chén cơm to đã vào trong bụng, không thể nhét thêm bất cứ vật gì nữa: “Tối nay có sườn xào chua ngọt không?”
“Em muốn ăn thì anh sẽ nấu.” Là một đầu bếp, không có gì hạnh phúc hơn việc món ăn mình nấu được người khác khen ngợi, lại còn là vợ và người nhà nữa: “Buổi chiều anh sẽ đi nhờ bạn lấy chút xương sườn về đây.”
Thủy Lang gật đầu, khóe miệng cong lên biểu hiện mình cực kỳ vui vẻ: “Buổi chiều em phải chuẩn bị những gì?”
“Em đã ngồi tàu hỏa lâu như vậy để đến đây, hôm qua lại bận rộn quá lâu, hôm nay em nên nghỉ ngơi thật tốt.” Chu Quang Hách ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống: “À đúng rồi, có một việc, lát nữa cần em phải đi lấy số đo, chúng ta mua vải, em chọn màu, anh đưa sang chỗ bà ngoại, nhờ bà may giúp một bộ quần áo mới, mấy bộ khác thì đưa qua tiệm may.”
Thủy Lang: “Đến tối là có thể may ra một bộ quần áo sao?”
“Bà ngoại là thợ may lâu năm.” Chu Huỷ cười nói: “Ngày xưa, người ta xếp hàng ở ngoài đường, ngõ hẻm để nhờ bà ngoại may quần áo. Bà ngoại có mắt nhìn tốt, đôi tay nhanh nhẹn, cẩn thận, trước kia trong nhà máy may mặc, một ngày bà có thể may ra bảy tám bộ quần áo.”
Thủy Lang đứng dậy đi về phòng, lấy vải buổi sáng đã mua ở cửa hàng ra, tổng cộng có ba xấp vải, Chu Quang Hách nhất quyết chọn màu đỏ, cô chọn màu trắng và hồng ngọc, cô lấy ra xấp vải màu trắng, ngẫm nghĩ rồi lại cầm thêm màu đỏ, rồi bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.