[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chương 45: Đi Ngủ (3)
Manh Linh Thiên Diệp
28/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một xấp vải đỏ mới tinh bất ngờ được ném lên người Đại Nha, cô bé vội vàng bắt lấy, chóp mũi vừa ngửi thấy mùi vải mới, bên tai đã vang lên một giọng nói: “Mợ không thích cái này."
Mọi người trong bàn đều ngây ngẩn cả người.
Chu Huỷ ngạc nhiên hỏi: “Màu sắc này không phải để làm quần áo cho cô dâu sao?”
Chu Quang Hách cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, hôm nay em không định may áo quần sao?”
“Làm màu này đi.” Thủy Lang đặt tấm vải trắng trong tay lên cái ghế minh vừa ngồi: “Màu đỏ quá chói mắt, em không thích, mặc áo sơ mi trắng là được rồi.”
Khóe miệng Chu Quang Hách chậm rãi hạ xuống, màu đỏ này là anh đã trải qua ngàn vạn lần lựa chọn mới chọn ra được, đặc biệt dành riêng cho cô may quần áo cưới, đột nhiên, anh lại nghe thấy Thủy Lang nói: “Nó sẽ hợp hơn với áo quần trên người anh, so với máy đỏ sẽ càng giồng một đôi hơn.”
“Được rồi, máy áo sơ mi trắng đi.” Khóe miệng Chu Quang Hách cong lên, đứng dậy nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa: "Rửa bát đĩa xong, anh sẽ đo kích thước giúp em, sau đó đưa tấm vải trắng cho bà ngoại.”
Anh đo sao?
Thủy Lang liếc nhìn Chu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy người này hình như không hề ngầm hiểu phải giữ khoảng cách với nhau giống như cô tưởng tượng.
“Anh rửa bát xong rồi.”
Chu Quang Hách lau tay sạch sẽ đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: “Hôm qua anh có nhìn thấy thước dây... Người đâu rồi?”
Tam Nha chỉ ngón tay nói: “Mợ muốn đi ngủ.”
“Đi ngủ?” Chu Quang Hách đi tới cửa, đẩy hé cửa ra, nhìn thấy Thủy Lang đang nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, trên người đắp kín chăn bông của anh, anh vô thức hạ giọng: “Vẫn chưa lấy số đo mà."
“Số đo đã chuẩn bị xong.” Chu Huỷ chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Đều ghi ở đó.”
“Vậy thì tốt rồi, bây giờ em sẽ đưa qua cho bà ngoại."” Chu Quang Hách yên tâm, đóng cửa phòng lại, cầm tờ giấy và mảnh vải trắng lên, sau đó lại cầm mảnh vải đỏ lên: “Vải này là em mua thừa, vốn định may một bộ hỷ phục, áo sơ mi đỏ và quần đỏ, có lẽ dủ may cho ba cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo, bây giờ lấy số đo cho mấy đứa nhỏ thôi.”
“Em trai, em dâu hào phóng thì cũng thôi đi, sao em cũng làm bây theo nó vậy?” Chu Huỷ không đồng ý: “Đây là vải dùng để may đồ cưới, sao có thể để cho bọn nhỏ mặc được.”
“Đồ cưới màu trắng đẹp hơn.” Nhìn giống một đôi hơn, Chu Quang Hách vẫn nhớ kỹ câu này: “Trẻ con mặc quần áo màu đỏ rất đẹp, nhất là các bé gái, người lớn mặc thật sự có chút chói mắt. Thôi nào, Tam Nha, đến đây, cậu lấy số đo cho cháu.”
Tam Nha lập tức trượt xuống khỏi ghế, uốn éo người để thoát khỏi bàn tay ngăn cản của mẹ rồi chạy đến trước mặt cậu, cô bé đứng thẳng, trên mặt tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
Một xấp vải đỏ mới tinh bất ngờ được ném lên người Đại Nha, cô bé vội vàng bắt lấy, chóp mũi vừa ngửi thấy mùi vải mới, bên tai đã vang lên một giọng nói: “Mợ không thích cái này."
Mọi người trong bàn đều ngây ngẩn cả người.
Chu Huỷ ngạc nhiên hỏi: “Màu sắc này không phải để làm quần áo cho cô dâu sao?”
Chu Quang Hách cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, hôm nay em không định may áo quần sao?”
“Làm màu này đi.” Thủy Lang đặt tấm vải trắng trong tay lên cái ghế minh vừa ngồi: “Màu đỏ quá chói mắt, em không thích, mặc áo sơ mi trắng là được rồi.”
Khóe miệng Chu Quang Hách chậm rãi hạ xuống, màu đỏ này là anh đã trải qua ngàn vạn lần lựa chọn mới chọn ra được, đặc biệt dành riêng cho cô may quần áo cưới, đột nhiên, anh lại nghe thấy Thủy Lang nói: “Nó sẽ hợp hơn với áo quần trên người anh, so với máy đỏ sẽ càng giồng một đôi hơn.”
“Được rồi, máy áo sơ mi trắng đi.” Khóe miệng Chu Quang Hách cong lên, đứng dậy nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa: "Rửa bát đĩa xong, anh sẽ đo kích thước giúp em, sau đó đưa tấm vải trắng cho bà ngoại.”
Anh đo sao?
Thủy Lang liếc nhìn Chu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy người này hình như không hề ngầm hiểu phải giữ khoảng cách với nhau giống như cô tưởng tượng.
“Anh rửa bát xong rồi.”
Chu Quang Hách lau tay sạch sẽ đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: “Hôm qua anh có nhìn thấy thước dây... Người đâu rồi?”
Tam Nha chỉ ngón tay nói: “Mợ muốn đi ngủ.”
“Đi ngủ?” Chu Quang Hách đi tới cửa, đẩy hé cửa ra, nhìn thấy Thủy Lang đang nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, trên người đắp kín chăn bông của anh, anh vô thức hạ giọng: “Vẫn chưa lấy số đo mà."
“Số đo đã chuẩn bị xong.” Chu Huỷ chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Đều ghi ở đó.”
“Vậy thì tốt rồi, bây giờ em sẽ đưa qua cho bà ngoại."” Chu Quang Hách yên tâm, đóng cửa phòng lại, cầm tờ giấy và mảnh vải trắng lên, sau đó lại cầm mảnh vải đỏ lên: “Vải này là em mua thừa, vốn định may một bộ hỷ phục, áo sơ mi đỏ và quần đỏ, có lẽ dủ may cho ba cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo, bây giờ lấy số đo cho mấy đứa nhỏ thôi.”
“Em trai, em dâu hào phóng thì cũng thôi đi, sao em cũng làm bây theo nó vậy?” Chu Huỷ không đồng ý: “Đây là vải dùng để may đồ cưới, sao có thể để cho bọn nhỏ mặc được.”
“Đồ cưới màu trắng đẹp hơn.” Nhìn giống một đôi hơn, Chu Quang Hách vẫn nhớ kỹ câu này: “Trẻ con mặc quần áo màu đỏ rất đẹp, nhất là các bé gái, người lớn mặc thật sự có chút chói mắt. Thôi nào, Tam Nha, đến đây, cậu lấy số đo cho cháu.”
Tam Nha lập tức trượt xuống khỏi ghế, uốn éo người để thoát khỏi bàn tay ngăn cản của mẹ rồi chạy đến trước mặt cậu, cô bé đứng thẳng, trên mặt tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.