Thập Niên 80: Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh
Chương 13: Lạnh Bạc
Khương Ti Chử Tửu
12/02/2024
Đồng hồ khởi động lại đã xoay chuyển, Lâm Giảo Lan muốn xem Lâm Mỹ Khê ngồi trên con tàu của cô ta kiếp trước như vậy, bước đầu tiên sẽ tạo ra khởi đầu mới như thế nào.
Mà cô ta cũng bắt đầu thay đổi khởi đầu của mình.
"Không ạ." Lâm Giảo Lan đáp: "Ba, chuyện công việc của con gấp rút lắm rồi, ba hỏi quản lý giúp con chưa?"
Lâm Giảo Lan tới tiệm cơm quốc doanh là để hỏi chuyện công việc, nhưng giờ mọi người đều bàn tán chuyện Lâm Mỹ Khê nên không ai để ý tới yêu cầu của cô ta.
Nhất là ông Lâm, còn trách cô ta không quan tâm em gái.
"Đến bây giờ em con còn không thấy báo tin gì, con không lo cho em ư?"
Lo cho Lâm Mỹ Khê?
Vậy đời trước ai lo cho cô ta?
Cô ta bị đám người kia bắt cóc, phải dựa vào bản lĩnh của mình để trốn thoát, cho nên Lâm Mỹ Khê cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Lâm Giảo Lan có lý lẽ riêng của mình:
"Bất kể là con bé gặp bất trắc dọc đường, hay xe lửa đến muộn thì đều là đường nó chọn.
Chuyện công việc cũng là đường của con, ba lại không quan tâm, vậy con có thể nói là ba bất công không?"
Quản lý tiệm cơm quốc doanh vốn định nể mặt ông Lâm mà nhường suất sơ chế rau cho Lâm Giảo Lan, nhưng nghe vậy thì thấy trong lòng lạnh lẽo.
Quản lý bèn nói với người bán hàng:
"Nếu chị họ nhà cô muốn thì ngày mai tới tiệm cơm mà làm, nhưng nói trước là chỉ làm tạm thời thôi nhé."
"Vâng vâng, chị họ em chắc chắn muốn rồi, cảm ơn quản lý ạ."
Anh rể bị tai nạn lao động, công việc bị em cô lấy mất.
Em cô lấy chồng, trước có nói là mỗi tháng cho một nửa tiền lương, nhưng vì kết hôn chớp nhoáng nên không cho nữa.
Nhà chị họ còn hai đứa bé, chị ấy có thể nhường việc trông kho hàng cho anh rể, còn mình thì tới tiệm cơm làm tạm thời.
Nhân viên phục vụ biết vì câu nói đáng thất vọng vừa rồi của Lâm Giảo Lan nên quản lý mới đổi người.
Sợ quản lý đổi ý, cô ta bèn kể chuyện mình biết cho ông ta nghe.
"Con gái của Lâm sư phụ có thể thay thế công việc xưởng dệt khi bà nội cô ấy về hưu, thực sự không đến mức phải làm khó bố ruột mình."
"Công việc xưởng dệt tốt như vậy mà không cần, lại muốn tới đây làm việc tạm thời?"
"Chẳng phải sao, đến cả Lâm sư phụ cũng không biết cô ấy nghĩ gì."
...
Lâm Giảo Lan đúng là có thể nhận thay công việc của bà nội về hưu, nhưng cô ta không muốn làm công nhân xưởng dệt.
Làm ở đó phải đứng cả ngày, chân nhũn tay mỏi, công việc thì lặp đi lặp lại, tăng ca là chuyện thường xuyên, nên cô ta cực kỳ không muốn nhận.
Mà cô ta cũng bắt đầu thay đổi khởi đầu của mình.
"Không ạ." Lâm Giảo Lan đáp: "Ba, chuyện công việc của con gấp rút lắm rồi, ba hỏi quản lý giúp con chưa?"
Lâm Giảo Lan tới tiệm cơm quốc doanh là để hỏi chuyện công việc, nhưng giờ mọi người đều bàn tán chuyện Lâm Mỹ Khê nên không ai để ý tới yêu cầu của cô ta.
Nhất là ông Lâm, còn trách cô ta không quan tâm em gái.
"Đến bây giờ em con còn không thấy báo tin gì, con không lo cho em ư?"
Lo cho Lâm Mỹ Khê?
Vậy đời trước ai lo cho cô ta?
Cô ta bị đám người kia bắt cóc, phải dựa vào bản lĩnh của mình để trốn thoát, cho nên Lâm Mỹ Khê cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Lâm Giảo Lan có lý lẽ riêng của mình:
"Bất kể là con bé gặp bất trắc dọc đường, hay xe lửa đến muộn thì đều là đường nó chọn.
Chuyện công việc cũng là đường của con, ba lại không quan tâm, vậy con có thể nói là ba bất công không?"
Quản lý tiệm cơm quốc doanh vốn định nể mặt ông Lâm mà nhường suất sơ chế rau cho Lâm Giảo Lan, nhưng nghe vậy thì thấy trong lòng lạnh lẽo.
Quản lý bèn nói với người bán hàng:
"Nếu chị họ nhà cô muốn thì ngày mai tới tiệm cơm mà làm, nhưng nói trước là chỉ làm tạm thời thôi nhé."
"Vâng vâng, chị họ em chắc chắn muốn rồi, cảm ơn quản lý ạ."
Anh rể bị tai nạn lao động, công việc bị em cô lấy mất.
Em cô lấy chồng, trước có nói là mỗi tháng cho một nửa tiền lương, nhưng vì kết hôn chớp nhoáng nên không cho nữa.
Nhà chị họ còn hai đứa bé, chị ấy có thể nhường việc trông kho hàng cho anh rể, còn mình thì tới tiệm cơm làm tạm thời.
Nhân viên phục vụ biết vì câu nói đáng thất vọng vừa rồi của Lâm Giảo Lan nên quản lý mới đổi người.
Sợ quản lý đổi ý, cô ta bèn kể chuyện mình biết cho ông ta nghe.
"Con gái của Lâm sư phụ có thể thay thế công việc xưởng dệt khi bà nội cô ấy về hưu, thực sự không đến mức phải làm khó bố ruột mình."
"Công việc xưởng dệt tốt như vậy mà không cần, lại muốn tới đây làm việc tạm thời?"
"Chẳng phải sao, đến cả Lâm sư phụ cũng không biết cô ấy nghĩ gì."
...
Lâm Giảo Lan đúng là có thể nhận thay công việc của bà nội về hưu, nhưng cô ta không muốn làm công nhân xưởng dệt.
Làm ở đó phải đứng cả ngày, chân nhũn tay mỏi, công việc thì lặp đi lặp lại, tăng ca là chuyện thường xuyên, nên cô ta cực kỳ không muốn nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.