[Thập Niên 80] Chọn Tiểu Thúc Tiền Nhiệm
Chương 11: Con Mắt Chọn Đàn Ông (4)
1
27/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Lôi là một cô gái chưa bao giờ bước chân ra khỏi thôn, nhưng cô ấy lờ mờ nhận thấy rằng những gì ông cố nội Sơ Vãn dạy cô ấy đều là những thứ không tầm thường, nên cô ấy học nó một cách hết sức chăm chỉ. Vì thế, cô ấy càng quyết tâm vào đại học hơn nữa, mà mục tiêu cũng rất rõ ràng, chính là ngành Lịch sử.
Lúc đó Sơ Vãn không để ý lắm, mãi sau này khi cô và Trần Lôi gặp nhau vài lần ở chợ đồ cổ, cô mới hiểu được sự dụng tâm của Trần Lôi.
Con người của Trần Lôi, quả thực rất có chí hướng, cô ấy vào ngành Lịch sử, đi theo con đường của một nhà khảo cổ học chính thống, từ hệ thống khảo cổ học bước ra, trở thành một "chuyên gia bảo vật" có tiếng trên thị trường, thông đồng với bọn buôn bán di sản văn hóa lịch sử, không biết đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ chỗ bọn họ.
Quay đầu nhìn lại, mặc dù Sơ Vãn rất khinh thường một số hành động của Trần Lôi, hơn nữa cũng biết mắt nhìn của Trần Lôi trong việc thẩm định bảo vật kì thực chẳng ra gì, ít nhiều có mùi giả danh lừa bịp, nhưng cô không thể không thừa nhận, Trần Lôi là một người rất biết suy nghĩ.
Khi cô đi khắp trời nam biển bắc để luyện mắt nhìn của bản thân, Trần Lôi đã lên kế hoạch đi lên như thế nào, làm thế nào để có được nền tảng chính thống của mình và đặt cho mình một cái tên sáng và đẹp.
Lúc cô đi khắp trời nam đất bắc để luyện mắt nhìn của bản thân, Trần Lôi đã vạch kế hoạch làm sao để đi lên, làm sao để bản thân có được xuất thân chính thống và có một tên tuổi đẹp đẽ.
Chén ngọc Cửu Long kia, sao mà Trần Lôi chưa từng mơ ước cho được.
Thậm chí Sơ Vãn bắt đầu có một hoài nghi mơ hồ.
Người phụ nữ mà Lục Kiến Thời bao nuôi là em gái họ của nhà chú Trần Lôi, tên là Mạnh Hương Duyệt, nhỏ hơn Sơ Vãn ba tuổi.
Vào lúc đó, tại sao Lục Kiến Thời có thể mở được tủ sắt của cô, vừa hay tìm được chén ngọc Cửu Long? Lẽ ra Lục Kiến Thời phải hoàn toàn không biết gì về chén ngọc Cửu Long mới đúng.
Sao có thể trùng hợp như thế, trong số rất nhiều cổ vật ở đấy, vừa hay anh ta lại lấy được cái này?
Hiển nhiên anh ta biết rõ tầm quan trọng của chén ngọc Cửu Long.
Cho nên Sơ Vãn khó tránh khỏi hoài nghi vòng nối “Trần Lôi —— Mạnh Hương Duyệt —— Lục Kiến Thời” này, thậm chí còn cảm thấy Mạnh Hương Duyệt chính là do Trần Lôi dẫn tới bên người Lục Kiến Thời.
Nhưng hiển nhiên, đây đã là chuyện kiếp trước.
Sơ Vãn nhìn Trần Lôi trước mặt, nhìn dáng vẻ cô ấy mặc áo khoác đệm bông, trong lòng lại tưởng tượng ra vị phó giáo sư khảo cổ học tao nhã thong dong kia, không khỏi cảm thán, sau hơn mười mấy năm, cô quay lại thời điểm ban đầu, Trần Lôi cũng quay lại rồi.
Hoảng hốt một cái đã qua một kiếp người.
Trần Lôi của năm mười chín tuổi có khuôn mặt đỏ hồng, ấy là do bị cháy nắng mỗi khi làm việc trên núi, cô ấy bước tới cửa thản nhiên nói: "Nhà em cho chị mượn mấy cái bát, hôm nay chú chị qua đây.”
Sơ Vãn cũng đáp lại: “Chị tự mình vào nhà bếp lấy đi, ở trong tủ bát đó.”
Trần Lôi gật đầu, lại hỏi: “Nhà em còn bột mì không?”
Sơ Vãn: “Bột mì? Ở đây em làm gì có bột mì?”
Trần Lôi do dự, hỏi: “Trần Vinh nhà chị nhìn thấy em ngồi xe bò của ông Hồ đi từ ngoài về, không phải đi họp chợ sao?”
Sơ Vãn nghe vậy, cười: “Nghĩ nhiều quá rồi, chị à, đi họp chợ thì làm sao, lấy đâu ra tiền mà mua bột mì, chị xem em nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, ăn nổi bột mì sao?”
Trần Lôi là một cô gái chưa bao giờ bước chân ra khỏi thôn, nhưng cô ấy lờ mờ nhận thấy rằng những gì ông cố nội Sơ Vãn dạy cô ấy đều là những thứ không tầm thường, nên cô ấy học nó một cách hết sức chăm chỉ. Vì thế, cô ấy càng quyết tâm vào đại học hơn nữa, mà mục tiêu cũng rất rõ ràng, chính là ngành Lịch sử.
Lúc đó Sơ Vãn không để ý lắm, mãi sau này khi cô và Trần Lôi gặp nhau vài lần ở chợ đồ cổ, cô mới hiểu được sự dụng tâm của Trần Lôi.
Con người của Trần Lôi, quả thực rất có chí hướng, cô ấy vào ngành Lịch sử, đi theo con đường của một nhà khảo cổ học chính thống, từ hệ thống khảo cổ học bước ra, trở thành một "chuyên gia bảo vật" có tiếng trên thị trường, thông đồng với bọn buôn bán di sản văn hóa lịch sử, không biết đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ chỗ bọn họ.
Quay đầu nhìn lại, mặc dù Sơ Vãn rất khinh thường một số hành động của Trần Lôi, hơn nữa cũng biết mắt nhìn của Trần Lôi trong việc thẩm định bảo vật kì thực chẳng ra gì, ít nhiều có mùi giả danh lừa bịp, nhưng cô không thể không thừa nhận, Trần Lôi là một người rất biết suy nghĩ.
Khi cô đi khắp trời nam biển bắc để luyện mắt nhìn của bản thân, Trần Lôi đã lên kế hoạch đi lên như thế nào, làm thế nào để có được nền tảng chính thống của mình và đặt cho mình một cái tên sáng và đẹp.
Lúc cô đi khắp trời nam đất bắc để luyện mắt nhìn của bản thân, Trần Lôi đã vạch kế hoạch làm sao để đi lên, làm sao để bản thân có được xuất thân chính thống và có một tên tuổi đẹp đẽ.
Chén ngọc Cửu Long kia, sao mà Trần Lôi chưa từng mơ ước cho được.
Thậm chí Sơ Vãn bắt đầu có một hoài nghi mơ hồ.
Người phụ nữ mà Lục Kiến Thời bao nuôi là em gái họ của nhà chú Trần Lôi, tên là Mạnh Hương Duyệt, nhỏ hơn Sơ Vãn ba tuổi.
Vào lúc đó, tại sao Lục Kiến Thời có thể mở được tủ sắt của cô, vừa hay tìm được chén ngọc Cửu Long? Lẽ ra Lục Kiến Thời phải hoàn toàn không biết gì về chén ngọc Cửu Long mới đúng.
Sao có thể trùng hợp như thế, trong số rất nhiều cổ vật ở đấy, vừa hay anh ta lại lấy được cái này?
Hiển nhiên anh ta biết rõ tầm quan trọng của chén ngọc Cửu Long.
Cho nên Sơ Vãn khó tránh khỏi hoài nghi vòng nối “Trần Lôi —— Mạnh Hương Duyệt —— Lục Kiến Thời” này, thậm chí còn cảm thấy Mạnh Hương Duyệt chính là do Trần Lôi dẫn tới bên người Lục Kiến Thời.
Nhưng hiển nhiên, đây đã là chuyện kiếp trước.
Sơ Vãn nhìn Trần Lôi trước mặt, nhìn dáng vẻ cô ấy mặc áo khoác đệm bông, trong lòng lại tưởng tượng ra vị phó giáo sư khảo cổ học tao nhã thong dong kia, không khỏi cảm thán, sau hơn mười mấy năm, cô quay lại thời điểm ban đầu, Trần Lôi cũng quay lại rồi.
Hoảng hốt một cái đã qua một kiếp người.
Trần Lôi của năm mười chín tuổi có khuôn mặt đỏ hồng, ấy là do bị cháy nắng mỗi khi làm việc trên núi, cô ấy bước tới cửa thản nhiên nói: "Nhà em cho chị mượn mấy cái bát, hôm nay chú chị qua đây.”
Sơ Vãn cũng đáp lại: “Chị tự mình vào nhà bếp lấy đi, ở trong tủ bát đó.”
Trần Lôi gật đầu, lại hỏi: “Nhà em còn bột mì không?”
Sơ Vãn: “Bột mì? Ở đây em làm gì có bột mì?”
Trần Lôi do dự, hỏi: “Trần Vinh nhà chị nhìn thấy em ngồi xe bò của ông Hồ đi từ ngoài về, không phải đi họp chợ sao?”
Sơ Vãn nghe vậy, cười: “Nghĩ nhiều quá rồi, chị à, đi họp chợ thì làm sao, lấy đâu ra tiền mà mua bột mì, chị xem em nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, ăn nổi bột mì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.