[Thập Niên 80] Chọn Tiểu Thúc Tiền Nhiệm
Chương 12: Con Mắt Chọn Đàn Ông (5)
1
27/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Lôi nhìn Sơ Vãn: “Vậy thôi bỏ đi, vốn tính mượn em ít bột mì, lát nữa trả lại em vài quả trứng gà.”
Sơ Vãn không để ý tới, vẻ mặt thờ ơ.
Con người Trần Lôi này từ nhỏ đã rất giỏi ăn nói, tìm cách để moi đồ của cô, lúc Sơ Vãn còn nhỏ đã bị cô ấy lừa không ít.
Bảo mượn bột mì gì gì đó, ngoài mặt thì nói là "mượn" nhưng thật ra chưa bao giờ trả lại, da mặt Sơ Vãn mỏng, không biết tìm người khác đòi đồ, cũng chả tìm được lí do để “đòi”, vì vậy mà cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi.
Tất nhiên là bây giờ cô sẽ không phản ứng rồi.
Trần Lôi nói xong nhưng vẫn không đi, ngược lại cười nói: “Đúng rồi, có phải thầy Tô, người yêu em, cũng định thi đại học hay không? Chị nghe nói hình như anh ta có ý định đó.”
Tô Nham Kinh hiện đang là giáo viên của trường tiểu học cạnh thôn bọn họ.
Sơ Vãn nghe được câu này liền hiểu ngay ra ý đồ của cô ấy.
Cô hiểu được tâm tư của Trần Lôi, Trần Lôi luôn cảm thấy ông cố nội có để lại đồ tốt cho Sơ Vãn, trong tiềm thức luôn nghĩ đồ Sơ Vãn dùng đều là đồ tốt, đâm ra cái gì cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào Sơ Vãn.
Chẳng sợ Sơ Vãn chỉ tiện tay lấy một đôi đũa ăn cơm, Trần Lôi cũng phải đánh giá một lượt, xem xem đôi đũa này có lâu năm hay không.
Càng đừng nói đến đàn ông, người đàn ông Sơ Vãn yêu, vậy thì nhất định là người đàn ông tốt, cho nên Trần Lôi cứ luôn nhìn chằm chằm vào Tô Nham Kinh, cảm thấy đây là một miếng bánh thơm ngon.
Đương nhiên, sau khi Trần Lôi trúng tuyển đại học, tầm hiểu biết của cô ấy đã cao hơn, lập tức không cần Tô Nham Kinh nữa, tâm trí đã hướng sang nơi khác.
Sơ Vãn nghe xong lời này, nâng mí mắt, liếc nhìn chị họ một cái, nói: “Ai biết được, thi hay không thì kệ anh ta chứ.”
Trần Lôi thắc mắc: "Đó là người yêu của em, em không biết à? Hai người chưa từng nói chuyện với nhau về chuyện đó ư?”
Sơ Vãn: “Em hỏi chuyện này làm gì, nếu như chị cảm thấy hứng thú, chị đi hỏi đi.”
Câu nói này làm cho mặt Trần Lôi đỏ lên: “Chị hỏi cái này làm gì!”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sơ Vãn nhìn bóng lưng của Trần Lôi, im lặng một lúc, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô cầm giẻ lau, đầm đìa mồ hôi dọn dẹp nhà cửa một lượt, thật ra bộ bàn ghế cũ có lau cỡ nào cũng không ra được, lâu năm quá rồi, màu sơn cũng đã loang lổ, nhưng dù sao có lau qua thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Dọn dẹp xong, cô lại đun nước nóng, để mình tắm rửa rồi ngâm chân cho ông cố nội.
Ông cố nội cầm tẩu thuốc lào, buồn bực hỏi: “Hôm nay Vãn Vãn làm sao thế?”
Sơ Vãn: “Ông cố nội, chắt của ông hiếu kính ông cố như vậy, vậy mà ông cố lại không biết hưởng thụ sao?”
Ông cố nội cười ha hả, gõ gõ đầu tẩu thuốc: “Rốt cuộc giữa cháu và Nham Kinh đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Vãn giúp ông cố nội lau chân, cẩn thận đi tất vải cho ông cụ, lúc này mới cười đáp: “Hôm nay cháu đi họp chợ, nghe người khác tám chuyện, bảo rằng Tô Nham Kinh lằng nhằng không rõ với người khác, cháu nghe xong cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nên mới muốn nhanh nhanh chia tay với anh ta.”
Cô bổ sung thêm: “Cháu cảm thấy anh ta không đáng tin cậy!”
Ông cố nội thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn xuống đứa chắt gái của mình: “Thực sự muốn chia tay à?”
Sơ Vãn: “Vâng… Yêu đương chẳng có nghĩa lí gì cả!”
Trần Lôi nhìn Sơ Vãn: “Vậy thôi bỏ đi, vốn tính mượn em ít bột mì, lát nữa trả lại em vài quả trứng gà.”
Sơ Vãn không để ý tới, vẻ mặt thờ ơ.
Con người Trần Lôi này từ nhỏ đã rất giỏi ăn nói, tìm cách để moi đồ của cô, lúc Sơ Vãn còn nhỏ đã bị cô ấy lừa không ít.
Bảo mượn bột mì gì gì đó, ngoài mặt thì nói là "mượn" nhưng thật ra chưa bao giờ trả lại, da mặt Sơ Vãn mỏng, không biết tìm người khác đòi đồ, cũng chả tìm được lí do để “đòi”, vì vậy mà cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi.
Tất nhiên là bây giờ cô sẽ không phản ứng rồi.
Trần Lôi nói xong nhưng vẫn không đi, ngược lại cười nói: “Đúng rồi, có phải thầy Tô, người yêu em, cũng định thi đại học hay không? Chị nghe nói hình như anh ta có ý định đó.”
Tô Nham Kinh hiện đang là giáo viên của trường tiểu học cạnh thôn bọn họ.
Sơ Vãn nghe được câu này liền hiểu ngay ra ý đồ của cô ấy.
Cô hiểu được tâm tư của Trần Lôi, Trần Lôi luôn cảm thấy ông cố nội có để lại đồ tốt cho Sơ Vãn, trong tiềm thức luôn nghĩ đồ Sơ Vãn dùng đều là đồ tốt, đâm ra cái gì cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào Sơ Vãn.
Chẳng sợ Sơ Vãn chỉ tiện tay lấy một đôi đũa ăn cơm, Trần Lôi cũng phải đánh giá một lượt, xem xem đôi đũa này có lâu năm hay không.
Càng đừng nói đến đàn ông, người đàn ông Sơ Vãn yêu, vậy thì nhất định là người đàn ông tốt, cho nên Trần Lôi cứ luôn nhìn chằm chằm vào Tô Nham Kinh, cảm thấy đây là một miếng bánh thơm ngon.
Đương nhiên, sau khi Trần Lôi trúng tuyển đại học, tầm hiểu biết của cô ấy đã cao hơn, lập tức không cần Tô Nham Kinh nữa, tâm trí đã hướng sang nơi khác.
Sơ Vãn nghe xong lời này, nâng mí mắt, liếc nhìn chị họ một cái, nói: “Ai biết được, thi hay không thì kệ anh ta chứ.”
Trần Lôi thắc mắc: "Đó là người yêu của em, em không biết à? Hai người chưa từng nói chuyện với nhau về chuyện đó ư?”
Sơ Vãn: “Em hỏi chuyện này làm gì, nếu như chị cảm thấy hứng thú, chị đi hỏi đi.”
Câu nói này làm cho mặt Trần Lôi đỏ lên: “Chị hỏi cái này làm gì!”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sơ Vãn nhìn bóng lưng của Trần Lôi, im lặng một lúc, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô cầm giẻ lau, đầm đìa mồ hôi dọn dẹp nhà cửa một lượt, thật ra bộ bàn ghế cũ có lau cỡ nào cũng không ra được, lâu năm quá rồi, màu sơn cũng đã loang lổ, nhưng dù sao có lau qua thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Dọn dẹp xong, cô lại đun nước nóng, để mình tắm rửa rồi ngâm chân cho ông cố nội.
Ông cố nội cầm tẩu thuốc lào, buồn bực hỏi: “Hôm nay Vãn Vãn làm sao thế?”
Sơ Vãn: “Ông cố nội, chắt của ông hiếu kính ông cố như vậy, vậy mà ông cố lại không biết hưởng thụ sao?”
Ông cố nội cười ha hả, gõ gõ đầu tẩu thuốc: “Rốt cuộc giữa cháu và Nham Kinh đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Vãn giúp ông cố nội lau chân, cẩn thận đi tất vải cho ông cụ, lúc này mới cười đáp: “Hôm nay cháu đi họp chợ, nghe người khác tám chuyện, bảo rằng Tô Nham Kinh lằng nhằng không rõ với người khác, cháu nghe xong cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nên mới muốn nhanh nhanh chia tay với anh ta.”
Cô bổ sung thêm: “Cháu cảm thấy anh ta không đáng tin cậy!”
Ông cố nội thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn xuống đứa chắt gái của mình: “Thực sự muốn chia tay à?”
Sơ Vãn: “Vâng… Yêu đương chẳng có nghĩa lí gì cả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.