Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 1103:

Liệt Vô Hạ

29/07/2024

Trong đó có một người thanh niên, quần áo có vẻ cũ hơn, đôi dép không phải là dép giải phóng mà là một đôi giày vải rất cũ, nhưng biểu hiện của cậu ta lại có phần kiêu ngạo.

Cậu ta ngồi xổm ở góc tường, nhìn bạn bè nói chuyện với vẻ mặt không mấy quan tâm.

Lúc này, có một người phụ nữ trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi đi tới gần, thì thầm vài câu với nhóm thanh niên.

Nhóm thanh niên này vẫy tay ra hiệu để người phụ nữ trung niên rời đi.

Người phụ nữ trung niên lại đi về phía người thanh niên mang giày vải đang ngồi xổm ở góc tường, người thanh niên này đứng lên, chuẩn bị đi theo người phụ nữ trung niên.

Có người gọi cậu ta lại: “Này, Xương Tông! Cậu đi đâu vậy? Xe lửa sắp khởi hành rồi đấy!”

Người thanh niên tên Xương Tông mỉm cười nói: “Không phải còn hai tiếng nữa sao! Tôi đi chơi một lát sẽ quay lại.”

Những người khác cũng nói với cậu ta: “Lâm Xương Tông, đều phải đi ra ngoài đi làm việc, còn muốn đi chơi, nếu không cẩn thận bỏ lỡ chuyến xe lửa thì mất cả đống tiền vé đấy!”

Lâm Xương Tông không bị lay chuyển, chỉ đơn giản đi theo người phụ nữ trung niên.

Chẳng qua chỉ là chờ xe lửa mà thôi, cậu ta đã từng đi ra ngoài vài lần rồi, xe lửa thường đến đúng giờ, đứng chờ ở đó cũng chẳng có gì thú vị.

Người phụ nữ trung niên mở một quán bi-a, chuyên môn mời chào những người chờ xe lửa đến đánh vài ván. Có đôi khi nếu gặp phải người thích đánh bạc, cá cược, người phụ nữ trung niên cũng có thể kiếm thêm tiền từ việc đánh bi-a.

Người phụ nữ trung niên dẫn đường rất nhanh, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, lại rẽ một góc là tới nơi.

Lâm Xương Tông trả hai đồng, bắt đầu chơi bi-a.

Bàn bi-a bày ngay bên cạnh đường cái, một bên xe cộ lui tới, một bên đèn đường chiếu, vô cùng đơn sơ, ngay cả dụng cụ và bóng cũng đã sớm loang lổ màu sắc.

Đánh ba ván, Lâm Xương Tông cũng không ngẩng đầu lên hỏi một tiếng: “Ai da, bà chủ, mấy giờ rồi?”

Có người trả lời cậu ta: “Tám rưỡi.”

Giọng nói trong trẻo, vô cùng dễ nghe.

Lâm Xương Tông không khỏi quay đầu lại nhìn.

Một người phụ nữ trẻ tuổi.



Trên người mặc một chiếc áo sơ mi bình thường màu trắng, dưới thân là một chiếc quần kaki màu trắng đã bạc màu, dưới chân là một đôi giày vải đen.

Trông có vẻ như là một người phụ nữ nông thôn ở đây, nhưng cô có làn da trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, ngoại trừ ánh mắt có hơi lạnh lùng, nhưng cô thực sự rất xinh đẹp!

Tim Lâm Xương Tông đập thình thịch, lớn mật đến gần: “Cô, cô làm việc trong cửa tiệm này?”

Người phụ nữ lắc đầu, đột nhiên nói không đầu không đuôi: “Nếu tôi cho anh tiền, bảo anh đừng đi Quảng Châu làm việc, anh nguyện ý không?”

Lâm Xương Tông sửng sốt.

Cậu ta nhìn người phụ nữ trước mặt rất lâu, xác định mình không nhận ra.

Nhưng là, người phụ nữ này rất xinh đẹp, thế mà lại muốn cho cậu ta tiền, bảo cậu ta không cần đi làm việc... Mẹ nó, đây là nói giỡn sao?”

Lâm Xương Tông cười nói: “Cô biết tôi sao?”

“Không biết.”

“Vậy tại sao cô lại cho tôi tiền?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi chỉ hỏi anh có muốn hay không?”

Tim Lâm Xương Tông đập nhanh: “Vậy cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Ánh mắt người phụ nữ càng lạnh hơn một chút, như thể vô cùng bất mãn với Lâm Xương Tông, khóe miệng cũng giật giật, dường câu câu tiếp thốt ra khỏi miệng là lời mắng chửi người.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô nói: “Anh muốn bao nhiêu?”

Lâm Xương Tông cảm thấy chuyện trước mắt, vô cùng vô cùng thú vị.

Có trời mới biết, có một người phụ nữ xinh đẹp nói chuyện với mình, còn muốn cho mình tiền, như thế nào giống như trong TV diễn, người phụ nữ này coi trọng mình?

Lâm Xương Tông nói: “Tôi muốn ba nghìn đồng, cô có không?” Đi Quảng Châu làm việc, nửa năm có thể kiếm được ba nghìn đồng.

Khóe miệng người phụ nữ lại giật giật, lạnh lùng nói: “Anh không đáng giá ba nghìn.”



Lâm Xương Tông không chút tức giận, nói thật, cậu ta chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp hơn người trước mắt, ngay cả ở Quảng Châu cũng không có.

Cậu ta còn cười, tiếp tục đến gần: “Cô tên là gì?”

Người phụ nữ nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Lâm Xương Tông nói: “Ha ha, em gái, nếu không như vậy đi, cô đi Quảng Đông làm việc với tôi đi? Trong thôn tôi có người làm xưởng may ở đó, đã làm chủ nhiệm xưởng rồi! Nếu cô đi, tôi có thể nói giúp cô.”

Ánh mắt người phụ nữ nhìn xa xa: “Đừng nói nhảm nữa, được rồi, tôi cho anh hai nghìn, anh lấy vé xe lửa ra cho tôi.”

“Cô, cô làm thật sao?”

“Thật đấy.”

Lâm Xương Tông híp híp mắt, suýt chút nữa cho là mình đang nằm mơ, nhưng cậu ta vẫn móc vé xe lửa ra.

Mặc kệ, không cần làm gì mà có hai nghìn đồng, không đi Quảng Châu thì thôi.

Cậu ta đưa vé xe lửa về phía người phụ nữ: “Em gái, đây.”

Người phụ nữ vươn tay ra.

Đèn đường chiếu vào tay cô, khiến cho ngón tay thon dài của cô nhiễm một tầng ánh sáng, vô cùng đẹp.

Lâm Xương Tông nhìn có chút ngây ngốc.

Người phụ nữ đã cầm vé xe lửa đi, bắt đầu lục tìm trong túi vải cô đang cầm.

Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tiếp theo, một chiếc xe bấm còi, nhấp nháy đèn pha, lao thẳng về phía Lâm Xương Tông và người phụ nữ.

Xung quanh vang lên tiếng hét hoảng loạn: “A, xe kia không thể dừng lại rồi!”

Ánh sáng từ đèn xe chiếu thẳng vào, mọi thứ trở nên mờ mịt.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi!

Trong đầu Lâm Xương Tông đều là mấy chữ này, sợ tới mức không nhúc nhích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook