Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 41:
Liệt Vô Hạ
01/06/2024
Dưới đất còn sót lại vài tờ tiền, con mèo ngậm chuột cống nhảy vọt rồi chui vào sau nhà thím hai rồi biến mất.
Lâm Sương Sương sững sờ.
Cô, chẳng phải có thể điều khiển động vật sao? A, a a a a?
Cái này cũng quá… Mất mặt!
Hôm nay cô đã bắt cá, đuổi chó, chỉ huy chim sẻ, triệu hồi chuột cống, vậy mà lại thua dưới tay một con mèo?
Sao có thể như vậy được!
Quan trọng nhất là, bây giờ cô mới lấy lại được mười lăm đồng, phải làm sao đây?
Thật sự quá không cam tâm!
Con người kỳ lạ như vậy đấy, một khi đã có được một thứ gì đó thì sẽ luôn không thỏa mãn, hy vọng có được nhiều hơn.
Cho dù là xuất phát từ ý nghĩ muốn lấy lại số tiền còn lại, hay là xuất phát từ sự không cam tâm vì không khống chế được con mèo, Lâm Sương Sương lập tức trèo lên tường, lật sang nhà thím hai.
Nhặt mấy tờ tiền dưới đất lên trước, sau đó cô rón rén đi về phía con mèo rời đi.
Cũng dễ tìm, dưới ánh trăng, con mèo đen như một bóng ma, đuôi cong lên, hơi uốn cong người, đứng trên bức tường phía sau nhà thím hai ăn chuột.
Lâm Sương Sương nắm chặt nắm đấm, nhớ lại quy trình dọa chó chạy ở con hẻm Tô Châu ban ngày, thầm nghĩ, cô phải tập trung tinh thần là mấu chốt.
Nhắm mắt, tập trung tinh thần, mở mắt ra, Lâm Sương Sương gầm lên trong đầu: “Xuống đây cho tôi!”
Con mèo trên tường rõ ràng lắc lư, nhưng, nó lại đứng vững, không rơi xuống.
Nó nhìn Lâm Sương Sương, đôi mắt vàng lóe lên, lập tức uốn cong người, đuôi dựng đứng, như một con báo nhỏ, gầm gừ hung dữ nhìn về phía Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương cảm nhận cảm giác dùng sức vừa nãy của mình, nhắm mắt lại lần nữa, nắm chặt nắm đấm, tập trung tất cả tinh thần lực vào biển ý thức.
Đúng lúc này, con mèo cũng lao về phía cô với tốc độ nhanh như chớp.
Lâm Sương Sương không hề mở mắt, nhưng trong biển ý thức, dường như có thể nhìn thấy một đám mây đen to bằng nắp nồi bay nhanh về phía mình.
Cái quái gì thế này? Năng lượng của con mèo sao?!
Ra là vậy!
Trong lúc kinh ngạc, tinh thần lực của Lâm Sương Sương có một khoảnh khắc phân tán, lập tức, đám mây đen kia bay thẳng đến đỉnh đầu cô, sắp vồ xuống.
Lâm Sương Sương cực kì hoảng sợ!
Nhị Liệt: Chuột cống, mọi người nhất trí chọn cậu làm đại diện đi lấy lại tiền.
Chuột cống: Oa ha ha, đến lượt tôi xuất hiện rồi sao? Được được.
Nhị Liệt: Nhưng cô gái đáng yêu nói, sau khi lấy lại tiền, cậu còn phải “ị” vào thùng gạo nhà người ta nữa.
Chuột cống: Hả? Nghiêm túc à? Cái này… Tôi không làm được!
Đối mặt với cảm xúc lạ lẫm chưa từng gặp qua, Lâm Sương Sương vô cùng kinh hãi!
Cũng may kiếp trước cô từng làm y tá, đã trải qua rất nhiều lần cứu chữa người bệnh trong thời khắc sinh tử nên cũng coi như bình tĩnh.
Cô ngừng thở, dựa vào kinh nghiệm đấu chó trước đó, tay nắm chặt, tập trung tất cả tinh thần sức lực vào tay, giơ tay ra sức chắn lại.
Chỉ nghe tiếng "meo" thê lương vang lên, Lâm Sương Sương có thể trông thấy trong biển ý thức của mình, đám mây đen che ở đỉnh đầu lập tức vỡ vụn, hóa thành thứ gì đó như cát vụn rơi xuống trên người cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt khi những hạt cát kia tán loạn rơi xuống, dường như có thể thấy có chút ánh sao màu vàng vô cùng mỹ lệ.
Làm sao bây giờ? Nên để những thứ này rơi lên người hay là nhanh chóng né tránh mới tốt?
Lâm Sương Sương do dự trong 0.1 giây, mà cô cũng chỉ có thể do dự 0.1 giây vì những tia sáng vàng kia đã lập tức rơi vào biển ý thức của Lâm Sương Sương, khiến cô muốn tránh cũng tránh không được.
Lâm Sương Sương còn đang rối rắm suy nghĩ thứ này có hại gì với mình hay không thì bên tai đã nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, là tiếng vật thể nào đó nặng nề rơi xuống, theo sau đó là tiếng "meo" vô cùng yếu ớt.
Lâm Sương Sương mở mắt, mèo đen mới vừa rồi còn vô cùng hung ác, bây giờ lại mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, đôi mắt màu vàng lục của mèo đen tràn đầy hoảng sợ nhìn cô: "Chị, chị thật lợi hại!”
Lâm Sương Sương chỉ về phía nó: "Con mèo chết tiệt, bình thường em bắt chuột là chuyện tốt, nhưng con chuột kia đang giúp chị làm việc, em lại cắn chết nó, em nói phải làm sao bây giờ?”
Mèo quơ quơ đầu: "Meo! Chị, chị nói xem phải làm sao bây giờ?”
"Em phải làm nốt việc cho chị, nếu không bây giờ chị sẽ đập chết em!”
"Được.”
"Vậy thì, đi lấy tiền của chị về cho chị!”
Lâm Sương Sương đi về phía con mèo, con mèo theo bản năng co người lại, nhưng không dám rời đi.
Lâm Sương Sương ngồi xổm xuống, đặt tiền vừa thu xuống mũi nó để nó ngửi rồi nói: "Mau lên, đừng nói việc của chuột mà em cũng không làm được.”
Con mèo chậm rãi bò dậy, thân thể còn hơi loạng choạng, khập khiễng đi về phía phòng của thím hai Diệp.
Lâm Sương Sương từ từ đứng lên, cơ thể cũng lung lay, cô chậm rãi di chuyển bước chân, dùng hết sức lực đi về phía đầu tường nhà mình.
Có vấn đề rồi!
Cô đánh mèo xong lập tức cảm thấy cả người mê man, vô cùng khó chịu.
Cũng không biết có phải do tia sáng vàng kia làm không, lúc đi tới đầu tường, cô cảm thấy toàn thân vô lực, giống như lúc nào cũng có thể té xỉu.
Không được, không được, cô không chờ được đến khi mèo giúp cô lấy lại tiền.
Trong lòng Lâm Sương Sương có chút bối rối, cũng có chút sợ hãi, nhưng bất kể như thế nào thì trở về phòng cũng tốt hơn.
Cô vịn tường, ngay cả ghế dựa cũng không mang đi đã trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, cũng không để ý xem đã khóa cửa chưa mà lập tức ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
"Đông Tuyết? Đông Tuyết? Em không sao chứ? Đông Tuyết, Đông Tuyết, em tỉnh lại đi, em làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá hay không? Em đừng dọa chị mà Đông Tuyết...”
Lâm Sương Sương đang ngủ say bỗng cảm thấy có ai đó đang lắc người cô.
Lâm Sương Sương sững sờ.
Cô, chẳng phải có thể điều khiển động vật sao? A, a a a a?
Cái này cũng quá… Mất mặt!
Hôm nay cô đã bắt cá, đuổi chó, chỉ huy chim sẻ, triệu hồi chuột cống, vậy mà lại thua dưới tay một con mèo?
Sao có thể như vậy được!
Quan trọng nhất là, bây giờ cô mới lấy lại được mười lăm đồng, phải làm sao đây?
Thật sự quá không cam tâm!
Con người kỳ lạ như vậy đấy, một khi đã có được một thứ gì đó thì sẽ luôn không thỏa mãn, hy vọng có được nhiều hơn.
Cho dù là xuất phát từ ý nghĩ muốn lấy lại số tiền còn lại, hay là xuất phát từ sự không cam tâm vì không khống chế được con mèo, Lâm Sương Sương lập tức trèo lên tường, lật sang nhà thím hai.
Nhặt mấy tờ tiền dưới đất lên trước, sau đó cô rón rén đi về phía con mèo rời đi.
Cũng dễ tìm, dưới ánh trăng, con mèo đen như một bóng ma, đuôi cong lên, hơi uốn cong người, đứng trên bức tường phía sau nhà thím hai ăn chuột.
Lâm Sương Sương nắm chặt nắm đấm, nhớ lại quy trình dọa chó chạy ở con hẻm Tô Châu ban ngày, thầm nghĩ, cô phải tập trung tinh thần là mấu chốt.
Nhắm mắt, tập trung tinh thần, mở mắt ra, Lâm Sương Sương gầm lên trong đầu: “Xuống đây cho tôi!”
Con mèo trên tường rõ ràng lắc lư, nhưng, nó lại đứng vững, không rơi xuống.
Nó nhìn Lâm Sương Sương, đôi mắt vàng lóe lên, lập tức uốn cong người, đuôi dựng đứng, như một con báo nhỏ, gầm gừ hung dữ nhìn về phía Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương cảm nhận cảm giác dùng sức vừa nãy của mình, nhắm mắt lại lần nữa, nắm chặt nắm đấm, tập trung tất cả tinh thần lực vào biển ý thức.
Đúng lúc này, con mèo cũng lao về phía cô với tốc độ nhanh như chớp.
Lâm Sương Sương không hề mở mắt, nhưng trong biển ý thức, dường như có thể nhìn thấy một đám mây đen to bằng nắp nồi bay nhanh về phía mình.
Cái quái gì thế này? Năng lượng của con mèo sao?!
Ra là vậy!
Trong lúc kinh ngạc, tinh thần lực của Lâm Sương Sương có một khoảnh khắc phân tán, lập tức, đám mây đen kia bay thẳng đến đỉnh đầu cô, sắp vồ xuống.
Lâm Sương Sương cực kì hoảng sợ!
Nhị Liệt: Chuột cống, mọi người nhất trí chọn cậu làm đại diện đi lấy lại tiền.
Chuột cống: Oa ha ha, đến lượt tôi xuất hiện rồi sao? Được được.
Nhị Liệt: Nhưng cô gái đáng yêu nói, sau khi lấy lại tiền, cậu còn phải “ị” vào thùng gạo nhà người ta nữa.
Chuột cống: Hả? Nghiêm túc à? Cái này… Tôi không làm được!
Đối mặt với cảm xúc lạ lẫm chưa từng gặp qua, Lâm Sương Sương vô cùng kinh hãi!
Cũng may kiếp trước cô từng làm y tá, đã trải qua rất nhiều lần cứu chữa người bệnh trong thời khắc sinh tử nên cũng coi như bình tĩnh.
Cô ngừng thở, dựa vào kinh nghiệm đấu chó trước đó, tay nắm chặt, tập trung tất cả tinh thần sức lực vào tay, giơ tay ra sức chắn lại.
Chỉ nghe tiếng "meo" thê lương vang lên, Lâm Sương Sương có thể trông thấy trong biển ý thức của mình, đám mây đen che ở đỉnh đầu lập tức vỡ vụn, hóa thành thứ gì đó như cát vụn rơi xuống trên người cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt khi những hạt cát kia tán loạn rơi xuống, dường như có thể thấy có chút ánh sao màu vàng vô cùng mỹ lệ.
Làm sao bây giờ? Nên để những thứ này rơi lên người hay là nhanh chóng né tránh mới tốt?
Lâm Sương Sương do dự trong 0.1 giây, mà cô cũng chỉ có thể do dự 0.1 giây vì những tia sáng vàng kia đã lập tức rơi vào biển ý thức của Lâm Sương Sương, khiến cô muốn tránh cũng tránh không được.
Lâm Sương Sương còn đang rối rắm suy nghĩ thứ này có hại gì với mình hay không thì bên tai đã nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, là tiếng vật thể nào đó nặng nề rơi xuống, theo sau đó là tiếng "meo" vô cùng yếu ớt.
Lâm Sương Sương mở mắt, mèo đen mới vừa rồi còn vô cùng hung ác, bây giờ lại mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, đôi mắt màu vàng lục của mèo đen tràn đầy hoảng sợ nhìn cô: "Chị, chị thật lợi hại!”
Lâm Sương Sương chỉ về phía nó: "Con mèo chết tiệt, bình thường em bắt chuột là chuyện tốt, nhưng con chuột kia đang giúp chị làm việc, em lại cắn chết nó, em nói phải làm sao bây giờ?”
Mèo quơ quơ đầu: "Meo! Chị, chị nói xem phải làm sao bây giờ?”
"Em phải làm nốt việc cho chị, nếu không bây giờ chị sẽ đập chết em!”
"Được.”
"Vậy thì, đi lấy tiền của chị về cho chị!”
Lâm Sương Sương đi về phía con mèo, con mèo theo bản năng co người lại, nhưng không dám rời đi.
Lâm Sương Sương ngồi xổm xuống, đặt tiền vừa thu xuống mũi nó để nó ngửi rồi nói: "Mau lên, đừng nói việc của chuột mà em cũng không làm được.”
Con mèo chậm rãi bò dậy, thân thể còn hơi loạng choạng, khập khiễng đi về phía phòng của thím hai Diệp.
Lâm Sương Sương từ từ đứng lên, cơ thể cũng lung lay, cô chậm rãi di chuyển bước chân, dùng hết sức lực đi về phía đầu tường nhà mình.
Có vấn đề rồi!
Cô đánh mèo xong lập tức cảm thấy cả người mê man, vô cùng khó chịu.
Cũng không biết có phải do tia sáng vàng kia làm không, lúc đi tới đầu tường, cô cảm thấy toàn thân vô lực, giống như lúc nào cũng có thể té xỉu.
Không được, không được, cô không chờ được đến khi mèo giúp cô lấy lại tiền.
Trong lòng Lâm Sương Sương có chút bối rối, cũng có chút sợ hãi, nhưng bất kể như thế nào thì trở về phòng cũng tốt hơn.
Cô vịn tường, ngay cả ghế dựa cũng không mang đi đã trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, cũng không để ý xem đã khóa cửa chưa mà lập tức ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
"Đông Tuyết? Đông Tuyết? Em không sao chứ? Đông Tuyết, Đông Tuyết, em tỉnh lại đi, em làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá hay không? Em đừng dọa chị mà Đông Tuyết...”
Lâm Sương Sương đang ngủ say bỗng cảm thấy có ai đó đang lắc người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.