Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 581:
Liệt Vô Hạ
05/07/2024
Trong lời nói, là cùng với Cừu Ngọc Đình và Hoa Ngọc Sơn chia đều, nói cách khác, coi cô như con của mình.
Cái này......
Lâm Sương Sương đem giấy đẩy trở về: “Chú Cừu, cái này quá quý giá, cháu không thể nhận, cháu cũng không có lý do để có thể nhận phần lễ này đâu ạ.”
Chú Cừu hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói:
“Vậy là cháu xem thường chính mình. Cháu đã thay đổi cuộc đời của chú, không phải đều là cháu nói sao, nếu chú không kịp quay đầu lại, không kịp thu tay lại, có thể Ngọc Sơn Ngọc Đình nhà chú liền...... Chuyện lớn như vậy, cháu làm sao lại không nhận nổi lễ này đây? Hơn nữa, vừa rồi sư phụ cháu đáp ứng chú một chuyện lớn, có thể nói là tâm nguyện cả đời này của chú.”
“Nếu không vì gặp được cháu, thì xem như chú đời này sẽ không gặp được người như sư phụ cháu. Thay vì nói chú tặng cửa hàng là cảm ơn cháu, không bằng nói, chú tặng cửa hàng để lấy lòng cháu, nhưng hy vọng về sau, chính là có cái cháu cảm thấy là đúng đắn, cháu đều chỉ điểm chú một chút, tựa như hôm nay vậy, chú... Chú cố chấp cả đời, rốt cục, về sau lại có thể đem sở học cả đời dùng ở chỗ đứng đắn, cái này đối với chú, là chuộc tội chân chính.”
“Vì vậy, tại sao chú không nên cảm ơn và lấy lòng cháu? Hai cái cửa hàng này đâu là gì, chỉ mới là bắt đầu, về sau còn có thể có, chú bên này phàm là có cho Ngọc Sơn Ngọc Đình bọn nó một phần, nhất định cũng sẽ có một phần cho cháu. Không phải chuyện gì ghê gớm, cháu cứ cầm đi, nếu cháu không cầm, chú sẽ luôn bị chuyện này đè nặng trên người, cũng rất vất vả, nào, ký tên, cháu coi như là giúp chú đi.”
Chú Cừu lại đẩy tờ giấy tới, vô cùng chân thành nhìn Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương nhìn tờ giấy, suy nghĩ một chút, nói:
“Được rồi, chú Cừu, đây là cửa hàng đầu tiên, cháu nhận, nhưng là tiền vốn, cháu sẽ trả cho chú, có thể mua được cửa hàng đã vô cùng tốt rồi, đưa thì không cần thiết. Không phải cháu có thể biết chuyện tương lai sao? Cháu có thể nói cho chú biết, những cửa hàng này, về sau giá tiền, có thể là hơn hiện tại gấp một vạn lần, cho nên chú bán cho cháu, đã là tặng cháu mấy ngàn vạn, tiền vốn chú nhất định phải nhận lấy.”
Chú Cừu không thể tin mà thuật lại một câu: “Gấp một vạn lần?”
Lâm Sương Sương khẳng định gật đầu:
“Đúng, đoạn đường kia, dựa theo giá trị hiện tại, cửa hàng bất quá bảy tám trăm tệ, nhưng mấy chục năm sau, những cửa hàng kia, một cái chính là trên ngàn vạn. Cho nên, chú Cừu, chú phải nhận tiền của cháu. Sau này, chú tuyệt đối không cần cho cháu nữa, nếu như chú nhất định phải cho, vậy chú để dành hết lại, chờ qua hai mươi năm sau, lại bán, thành lập một quỹ, đi trợ giúp càng nhiều người hơn đi.”
Đôi mắt sắc bén kia của chú Cừu, hiếm khi thay đổi toàn bộ thành nghi hoặc và tò mò: “Quỹ? Đó là cái gì vậy?”
Lâm Sương Sương: “Ừm... Nói đơn giản một chút, đó là một cách để tiền tài không ngừng vận hành sinh ra lãi suất. Trường Đại học có các khóa học chuyên ngành như vậy. Cháu không phải đặc biệt hiểu, dù sao chú cứ đem những thứ kia giữ lại, hai mươi năm sau, hoàn toàn có thể mời một người chuyên môn đến giúp chú dùng tiền sinh tiền. Cho nên chú xem, đi con đường đúng đắn, vẫn có thể giàu đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh.”
Chú Cừu nhìn Lâm Sương Sương hồi lâu, hít một hơi:
“Phù, chú hiểu rồi. Có thể quen biết cháu, đúng là chuyện may mắn cả đời của chú mà. Được, chú nhớ kỹ, chú sẽ bảo Ngọc Sơn đọc sách cho tốt, về sau liền đi học những thứ này, giúp đỡ chúng ta quản tiền. Chính là chú lo lắng, hai mươi năm sau, chú còn không ở đây.”
Lâm Sương Sương tươi cười: “Sẽ không, chú Cừu hướng về phía ánh sáng, tâm tình cởi mở, thân thể cũng nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ.”
Thật hiếm thấy, chú Cừu nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Được, nhận lời chúc của cháu, nào nào, ký tên trước đi.”
Lâm Sương Sương bước ra từ phòng của chú Cừu, khắp người tràn đầy sảng khoái như muốn tung bay theo gió.
Chao ôi, cuộc sống này sao mà thật tuyệt vời. Bây giờ có ăn có mặc, sau này tự dưng giàu sang phú quý. Trời ơi tuyệt thật đấy!
Nghĩ như thế, học chút công phu điểm huyệt vẫn là điều cần thiết.
Thử nghĩ xem, tương lai giàu rồi, khó tránh khiến người ta sinh lòng đố kỵ. Mà nếu cô không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, học được thêm công phu điểm huyệt nữa thì đối với những kẻ dám có ý đồ xấu với cô, cô sẽ lập tức phất tay như một bậc thầy làm cho tất cả bọn họ sợ hãi đứng im mà chịu trận.
Quá đã!
Đúng lúc loa lớn trên tàu hỏa bắt đầu thông báo, sắp đến Tô Thành rồi.
Minh phu nhân đã ra khỏi phòng Lâm Sương Sương, đứng ở hành lang vẫy tay: “Tiểu Lâm, đến đây.”
Lâm Sương Sương dặn Diệp Minh Dương mau chóng thu dọn đồ đạc, rồi cười hihi bước về phía Minh phu nhân, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, sao thế ạ?”
Phu nhân kéo cổ tay cô đi về phía phòng của Minh Khâm:
“Nào, dì giúp cháu đòi lại công bằng. Mạng của dì và Phất Hiểu đều do cháu cứu cả, ông ấy còn dám trách cháu? Chúng ta đi đòi thưởng!”
“Không, không, không cần đâu phu nhân ơi.”
Minh phu nhân nhất quyết không buông tay, vẫn cứ kéo Lâm Sương Sương đến phòng của họ rồi nói với Minh Khâm:
“Nghe bảo ông trách tiểu Lâm vì dạy tôi đánh bài? Làm sao, ông không thích có thêm một học trò hay là thế nào? Tiểu Lâm là đứa trẻ tốt, còn cứu cả tôi lẫn Phất Hiểu, giúp tôi phát hiện ra trò chơi sử dụng trí não phù hợp với mình, vậy mà ông lại trách nó? Ông không muốn nhìn thấy tôi khỏe mạnh chứ gì?”
Cái này......
Lâm Sương Sương đem giấy đẩy trở về: “Chú Cừu, cái này quá quý giá, cháu không thể nhận, cháu cũng không có lý do để có thể nhận phần lễ này đâu ạ.”
Chú Cừu hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói:
“Vậy là cháu xem thường chính mình. Cháu đã thay đổi cuộc đời của chú, không phải đều là cháu nói sao, nếu chú không kịp quay đầu lại, không kịp thu tay lại, có thể Ngọc Sơn Ngọc Đình nhà chú liền...... Chuyện lớn như vậy, cháu làm sao lại không nhận nổi lễ này đây? Hơn nữa, vừa rồi sư phụ cháu đáp ứng chú một chuyện lớn, có thể nói là tâm nguyện cả đời này của chú.”
“Nếu không vì gặp được cháu, thì xem như chú đời này sẽ không gặp được người như sư phụ cháu. Thay vì nói chú tặng cửa hàng là cảm ơn cháu, không bằng nói, chú tặng cửa hàng để lấy lòng cháu, nhưng hy vọng về sau, chính là có cái cháu cảm thấy là đúng đắn, cháu đều chỉ điểm chú một chút, tựa như hôm nay vậy, chú... Chú cố chấp cả đời, rốt cục, về sau lại có thể đem sở học cả đời dùng ở chỗ đứng đắn, cái này đối với chú, là chuộc tội chân chính.”
“Vì vậy, tại sao chú không nên cảm ơn và lấy lòng cháu? Hai cái cửa hàng này đâu là gì, chỉ mới là bắt đầu, về sau còn có thể có, chú bên này phàm là có cho Ngọc Sơn Ngọc Đình bọn nó một phần, nhất định cũng sẽ có một phần cho cháu. Không phải chuyện gì ghê gớm, cháu cứ cầm đi, nếu cháu không cầm, chú sẽ luôn bị chuyện này đè nặng trên người, cũng rất vất vả, nào, ký tên, cháu coi như là giúp chú đi.”
Chú Cừu lại đẩy tờ giấy tới, vô cùng chân thành nhìn Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương nhìn tờ giấy, suy nghĩ một chút, nói:
“Được rồi, chú Cừu, đây là cửa hàng đầu tiên, cháu nhận, nhưng là tiền vốn, cháu sẽ trả cho chú, có thể mua được cửa hàng đã vô cùng tốt rồi, đưa thì không cần thiết. Không phải cháu có thể biết chuyện tương lai sao? Cháu có thể nói cho chú biết, những cửa hàng này, về sau giá tiền, có thể là hơn hiện tại gấp một vạn lần, cho nên chú bán cho cháu, đã là tặng cháu mấy ngàn vạn, tiền vốn chú nhất định phải nhận lấy.”
Chú Cừu không thể tin mà thuật lại một câu: “Gấp một vạn lần?”
Lâm Sương Sương khẳng định gật đầu:
“Đúng, đoạn đường kia, dựa theo giá trị hiện tại, cửa hàng bất quá bảy tám trăm tệ, nhưng mấy chục năm sau, những cửa hàng kia, một cái chính là trên ngàn vạn. Cho nên, chú Cừu, chú phải nhận tiền của cháu. Sau này, chú tuyệt đối không cần cho cháu nữa, nếu như chú nhất định phải cho, vậy chú để dành hết lại, chờ qua hai mươi năm sau, lại bán, thành lập một quỹ, đi trợ giúp càng nhiều người hơn đi.”
Đôi mắt sắc bén kia của chú Cừu, hiếm khi thay đổi toàn bộ thành nghi hoặc và tò mò: “Quỹ? Đó là cái gì vậy?”
Lâm Sương Sương: “Ừm... Nói đơn giản một chút, đó là một cách để tiền tài không ngừng vận hành sinh ra lãi suất. Trường Đại học có các khóa học chuyên ngành như vậy. Cháu không phải đặc biệt hiểu, dù sao chú cứ đem những thứ kia giữ lại, hai mươi năm sau, hoàn toàn có thể mời một người chuyên môn đến giúp chú dùng tiền sinh tiền. Cho nên chú xem, đi con đường đúng đắn, vẫn có thể giàu đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh.”
Chú Cừu nhìn Lâm Sương Sương hồi lâu, hít một hơi:
“Phù, chú hiểu rồi. Có thể quen biết cháu, đúng là chuyện may mắn cả đời của chú mà. Được, chú nhớ kỹ, chú sẽ bảo Ngọc Sơn đọc sách cho tốt, về sau liền đi học những thứ này, giúp đỡ chúng ta quản tiền. Chính là chú lo lắng, hai mươi năm sau, chú còn không ở đây.”
Lâm Sương Sương tươi cười: “Sẽ không, chú Cừu hướng về phía ánh sáng, tâm tình cởi mở, thân thể cũng nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ.”
Thật hiếm thấy, chú Cừu nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Được, nhận lời chúc của cháu, nào nào, ký tên trước đi.”
Lâm Sương Sương bước ra từ phòng của chú Cừu, khắp người tràn đầy sảng khoái như muốn tung bay theo gió.
Chao ôi, cuộc sống này sao mà thật tuyệt vời. Bây giờ có ăn có mặc, sau này tự dưng giàu sang phú quý. Trời ơi tuyệt thật đấy!
Nghĩ như thế, học chút công phu điểm huyệt vẫn là điều cần thiết.
Thử nghĩ xem, tương lai giàu rồi, khó tránh khiến người ta sinh lòng đố kỵ. Mà nếu cô không ngừng nâng cao năng lực của bản thân, học được thêm công phu điểm huyệt nữa thì đối với những kẻ dám có ý đồ xấu với cô, cô sẽ lập tức phất tay như một bậc thầy làm cho tất cả bọn họ sợ hãi đứng im mà chịu trận.
Quá đã!
Đúng lúc loa lớn trên tàu hỏa bắt đầu thông báo, sắp đến Tô Thành rồi.
Minh phu nhân đã ra khỏi phòng Lâm Sương Sương, đứng ở hành lang vẫy tay: “Tiểu Lâm, đến đây.”
Lâm Sương Sương dặn Diệp Minh Dương mau chóng thu dọn đồ đạc, rồi cười hihi bước về phía Minh phu nhân, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, sao thế ạ?”
Phu nhân kéo cổ tay cô đi về phía phòng của Minh Khâm:
“Nào, dì giúp cháu đòi lại công bằng. Mạng của dì và Phất Hiểu đều do cháu cứu cả, ông ấy còn dám trách cháu? Chúng ta đi đòi thưởng!”
“Không, không, không cần đâu phu nhân ơi.”
Minh phu nhân nhất quyết không buông tay, vẫn cứ kéo Lâm Sương Sương đến phòng của họ rồi nói với Minh Khâm:
“Nghe bảo ông trách tiểu Lâm vì dạy tôi đánh bài? Làm sao, ông không thích có thêm một học trò hay là thế nào? Tiểu Lâm là đứa trẻ tốt, còn cứu cả tôi lẫn Phất Hiểu, giúp tôi phát hiện ra trò chơi sử dụng trí não phù hợp với mình, vậy mà ông lại trách nó? Ông không muốn nhìn thấy tôi khỏe mạnh chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.