Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi
Chương 582:
Liệt Vô Hạ
05/07/2024
Minh Khâm vốn đang ngồi trên giường xem tài liệu, vừa thấy cảnh này bèn nhanh chóng đứng dậy đóng cửa lại, nói: “Không có không có, tôi không trách nó, thật sự không trách mà. Tiểu Lâm, tôi trách cháu lúc nào?”
Đối diện với mọi người, lúc này Minh Khâm liên tục nháy mắt cầu cứu Lâm Sương Sương, trông y hệt người đàn ông đang cưng chiều vợ.
Lâm Sương Sương cười thầm.
Mà cô vừa nhận được hai cửa hàng từ tay chú Cừu nên tâm trạng đang rất vui.
Lâm Sương Sương liền cười nói với Minh phu nhân:
“Phu nhân à, ý của sư phụ là cháu dạy dì chơi bài mà không để dì nghỉ ngơi thật tốt, sợ dì mệt thôi, không phải trách cháu thật đâu. Sư mẫu à, sư phụ rất thương dì, rất quan tâm dì. Cháu hiểu mà, hiểu mà.”
Minh phu nhân vẫn lườm Minh Khâm một cái:
“Tôi không phải trẻ con, tình trạng của mình như thế nào tôi tự biết được. Từ khi Phất Hiểu quay về, tinh thần tôi đã phấn chấn lên rất nhiều. Ông không cần lo lắng vớ vẩn, càng không thể trách cứ Tiểu Lâm. Chẳng qua Tiểu Lâm đã nói giúp ông rồi thì tôi cũng không quấy rầy ông nữa. Nhưng Tiểu Lâm đã dạy tôi đánh bài thì ông cũng phải có lòng tặng quà cho người ta đi chứ.”
“À… Được rồi, được rồi!”
Minh Khâm gật đầu lia lịa, giơ tay lau mồ hôi trán rồi bắt đầu lục lọi chiếc cặp da màu đen mang theo bên mình.
Lát sau, ông ta tìm được một chiếc hộp, đưa cho Lâm Sương Sương: “Cầm lấy rồi đi đi.”
Lúc này, ông ta xoay lưng lại phía Minh phu nhân, liên tục nháy mắt với Lâm Sương Sương, ý tứ rất rõ ràng: Cầm lấy và đi mau.
Lâm Sương Sương liếc thấy một biểu tượng vương miện trên hộp, không cần mở ra xem, cô đã cười ngoác đến tận mang tai rồi:
“Hahaha, cảm ơn sư phụ, haha, cảm ơn sư mẫu, hahaha, cháu đi đây!”
Rốt cuộc hôm nay là ngày tốt đẹp gì vậy? Lý Cảnh Ngạn làm mất một huy hiệu, còn để cô lượm được hai cửa hàng, một quyển bí kíp võ công và một chiếc đồng hồ Rolex!
Lâm Sương Sương mở hộp ra xem ở trên hành lang, đó là một chiếc đồng hồ nam giới.
Đúng lúc Diệp Minh Dương chưa có chiếc đồng hồ đeo tay xịn xò nào cả!
Ban đầu khi ở Hi An, cô đã muốn dẫn Diệp Minh Dương đi mua rồi, nhưng lại xảy ra chuyện giúp cụ già nhặt ảnh, hơn nữa mặt Diệp Minh Dương thì quá xấu xí, không thể ra ngoài nên chưa mua được.
Bây giờ có đồng hồ xịn như thế, thật sự mừng lắm luôn ấy!
Lâm Sương Sương gần như nhảy chân sáo về phòng mình. Diệp Minh Dương đã thu dọn xong đồ đạc rồi, đang xách trên tay, bước ra đón cô.
Lâm Sương Sương nhét hộp đựng đồng
Hồ vào tay anh: “Này, biểu hiện gần đây không tệ, thưởng cho anh đấy.”
Tàu hỏa từ từ dừng lại.
Diệp Minh Dương đặt đồ trong tay xuống, mở hộp ra xem, ngay tức khắc bật cười, nhỏ nhẹ nói: “Thưởng cho vì biểu hiện không tệ ư? Em nói biểu hiện ở phương diện nào cơ?”
Lâm Sương Sương nhìn về phía sau lưng anh thì thấy Minh Phất Hiểu và Phùng Nhã Bình đang đi ra ngoài.
Lâm Sương Sương vội vàng xách hành lý đi trước: “Về nhà em sẽ nói cho anh!”
“Ừ, vậy anh cảm ơn em trước nhé, vợ à!”
Cả đoàn người rời khỏi ga tàu hỏa thì có hai chiếc xe tới đón.
Ở sân ga, chú Cừu chỉ gật đầu với Minh Khâm rồi rời đi rồi sớm.
Theo kế hoạch đã bàn bạc, hôm nay gia đình Minh Khâm sẽ ở nhà khách trước, ngày mai đến hỏi thăm nhà họ Thái, ngày kia quay về trấn Đông Sơn. Ngoài việc đặc biệt hướng dẫn Lâm Sương Sương về tâm pháp cấp độ hai thì còn phải xử lý chuyện của Minh Phất Hiểu.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương chào tạm biệt hai gia đình rồi về trước.
Có điều xa nhà tận sáu bảy ngày trời, khi trở lại chốn này thấy hoa hồng trải đầy trong khu vườn nhỏ, dường như họ cảm thấy có hơi không quen.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương xách hành lý mở khóa cửa. Bà cụ Tần nghe thấy tiếng bèn đi ra chào hỏi:
“Tiểu Lâm à, cháu đi đâu vậy? Bà còn tưởng cháu về quê ở hẳn rồi. Ôi, cháu không ở đây, bà không thể nói với cháu một tiếng được nên bà chưa rời đi, muốn đợi cháu quay lại, đàng hoàng nói với cháu thì bà mới đi. Nói gì đi nữa thì chúng ta cũng tính là quen nhau một thời gian, ôi trời, sau này cháu chính là chủ nhân còn bà là khách rồi nhé!”
Lâm Sương Sương nhìn dáng vẻ hơi buồn của bà ấy, cô nhanh chóng đưa hành lý cho Diệp Minh Dương rồi nói với bà cụ Tần:
“Bà à, không sao đâu, lúc nào bà muốn về thăm cũng được hết á. Bà đợi một xíu, để cháu sắp xếp đồ đạc rồi cho bà ít đặc sản địa phương nhé!”
“Ồ, là đồ ăn ngon à? Bà cảm ơn cháu trước nha. Thôi được rồi, bà về đợi cháu đây!”
Bà cụ Tần trở về nửa căn nhà của mình.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương bước vào nhà.
Diệp Minh Dương đặt hành lý xuống, việc đầu tiên là ôm chầm lấy vợ:
“Ừm, vợ ơi, mau nói đi, anh biểu hiện tốt ở phương diện nào mà làm em thưởng cho anh, để anh còn biết mà cố gắng hơn nữa.”
Lâm Sương Sương vừa cười vừa đẩy mặt anh ra:
“Đừng ồn ào, phương diện nào của anh cũng tốt hết. Mau thả em ra, anh sắp xếp hành lý đi, em sang chỗ bà Tần một lát, em vẫn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho đây này.”
“Ừ, anh biết rồi. Nhưng trước tiên phải cho anh ôm em một lát đã, chỉ một lát thôi mà…”
Nói là một lát nhưng ôm rồi lại không chịu buông.
Đối diện với mọi người, lúc này Minh Khâm liên tục nháy mắt cầu cứu Lâm Sương Sương, trông y hệt người đàn ông đang cưng chiều vợ.
Lâm Sương Sương cười thầm.
Mà cô vừa nhận được hai cửa hàng từ tay chú Cừu nên tâm trạng đang rất vui.
Lâm Sương Sương liền cười nói với Minh phu nhân:
“Phu nhân à, ý của sư phụ là cháu dạy dì chơi bài mà không để dì nghỉ ngơi thật tốt, sợ dì mệt thôi, không phải trách cháu thật đâu. Sư mẫu à, sư phụ rất thương dì, rất quan tâm dì. Cháu hiểu mà, hiểu mà.”
Minh phu nhân vẫn lườm Minh Khâm một cái:
“Tôi không phải trẻ con, tình trạng của mình như thế nào tôi tự biết được. Từ khi Phất Hiểu quay về, tinh thần tôi đã phấn chấn lên rất nhiều. Ông không cần lo lắng vớ vẩn, càng không thể trách cứ Tiểu Lâm. Chẳng qua Tiểu Lâm đã nói giúp ông rồi thì tôi cũng không quấy rầy ông nữa. Nhưng Tiểu Lâm đã dạy tôi đánh bài thì ông cũng phải có lòng tặng quà cho người ta đi chứ.”
“À… Được rồi, được rồi!”
Minh Khâm gật đầu lia lịa, giơ tay lau mồ hôi trán rồi bắt đầu lục lọi chiếc cặp da màu đen mang theo bên mình.
Lát sau, ông ta tìm được một chiếc hộp, đưa cho Lâm Sương Sương: “Cầm lấy rồi đi đi.”
Lúc này, ông ta xoay lưng lại phía Minh phu nhân, liên tục nháy mắt với Lâm Sương Sương, ý tứ rất rõ ràng: Cầm lấy và đi mau.
Lâm Sương Sương liếc thấy một biểu tượng vương miện trên hộp, không cần mở ra xem, cô đã cười ngoác đến tận mang tai rồi:
“Hahaha, cảm ơn sư phụ, haha, cảm ơn sư mẫu, hahaha, cháu đi đây!”
Rốt cuộc hôm nay là ngày tốt đẹp gì vậy? Lý Cảnh Ngạn làm mất một huy hiệu, còn để cô lượm được hai cửa hàng, một quyển bí kíp võ công và một chiếc đồng hồ Rolex!
Lâm Sương Sương mở hộp ra xem ở trên hành lang, đó là một chiếc đồng hồ nam giới.
Đúng lúc Diệp Minh Dương chưa có chiếc đồng hồ đeo tay xịn xò nào cả!
Ban đầu khi ở Hi An, cô đã muốn dẫn Diệp Minh Dương đi mua rồi, nhưng lại xảy ra chuyện giúp cụ già nhặt ảnh, hơn nữa mặt Diệp Minh Dương thì quá xấu xí, không thể ra ngoài nên chưa mua được.
Bây giờ có đồng hồ xịn như thế, thật sự mừng lắm luôn ấy!
Lâm Sương Sương gần như nhảy chân sáo về phòng mình. Diệp Minh Dương đã thu dọn xong đồ đạc rồi, đang xách trên tay, bước ra đón cô.
Lâm Sương Sương nhét hộp đựng đồng
Hồ vào tay anh: “Này, biểu hiện gần đây không tệ, thưởng cho anh đấy.”
Tàu hỏa từ từ dừng lại.
Diệp Minh Dương đặt đồ trong tay xuống, mở hộp ra xem, ngay tức khắc bật cười, nhỏ nhẹ nói: “Thưởng cho vì biểu hiện không tệ ư? Em nói biểu hiện ở phương diện nào cơ?”
Lâm Sương Sương nhìn về phía sau lưng anh thì thấy Minh Phất Hiểu và Phùng Nhã Bình đang đi ra ngoài.
Lâm Sương Sương vội vàng xách hành lý đi trước: “Về nhà em sẽ nói cho anh!”
“Ừ, vậy anh cảm ơn em trước nhé, vợ à!”
Cả đoàn người rời khỏi ga tàu hỏa thì có hai chiếc xe tới đón.
Ở sân ga, chú Cừu chỉ gật đầu với Minh Khâm rồi rời đi rồi sớm.
Theo kế hoạch đã bàn bạc, hôm nay gia đình Minh Khâm sẽ ở nhà khách trước, ngày mai đến hỏi thăm nhà họ Thái, ngày kia quay về trấn Đông Sơn. Ngoài việc đặc biệt hướng dẫn Lâm Sương Sương về tâm pháp cấp độ hai thì còn phải xử lý chuyện của Minh Phất Hiểu.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương chào tạm biệt hai gia đình rồi về trước.
Có điều xa nhà tận sáu bảy ngày trời, khi trở lại chốn này thấy hoa hồng trải đầy trong khu vườn nhỏ, dường như họ cảm thấy có hơi không quen.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương xách hành lý mở khóa cửa. Bà cụ Tần nghe thấy tiếng bèn đi ra chào hỏi:
“Tiểu Lâm à, cháu đi đâu vậy? Bà còn tưởng cháu về quê ở hẳn rồi. Ôi, cháu không ở đây, bà không thể nói với cháu một tiếng được nên bà chưa rời đi, muốn đợi cháu quay lại, đàng hoàng nói với cháu thì bà mới đi. Nói gì đi nữa thì chúng ta cũng tính là quen nhau một thời gian, ôi trời, sau này cháu chính là chủ nhân còn bà là khách rồi nhé!”
Lâm Sương Sương nhìn dáng vẻ hơi buồn của bà ấy, cô nhanh chóng đưa hành lý cho Diệp Minh Dương rồi nói với bà cụ Tần:
“Bà à, không sao đâu, lúc nào bà muốn về thăm cũng được hết á. Bà đợi một xíu, để cháu sắp xếp đồ đạc rồi cho bà ít đặc sản địa phương nhé!”
“Ồ, là đồ ăn ngon à? Bà cảm ơn cháu trước nha. Thôi được rồi, bà về đợi cháu đây!”
Bà cụ Tần trở về nửa căn nhà của mình.
Lâm Sương Sương và Diệp Minh Dương bước vào nhà.
Diệp Minh Dương đặt hành lý xuống, việc đầu tiên là ôm chầm lấy vợ:
“Ừm, vợ ơi, mau nói đi, anh biểu hiện tốt ở phương diện nào mà làm em thưởng cho anh, để anh còn biết mà cố gắng hơn nữa.”
Lâm Sương Sương vừa cười vừa đẩy mặt anh ra:
“Đừng ồn ào, phương diện nào của anh cũng tốt hết. Mau thả em ra, anh sắp xếp hành lý đi, em sang chỗ bà Tần một lát, em vẫn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho đây này.”
“Ừ, anh biết rồi. Nhưng trước tiên phải cho anh ôm em một lát đã, chỉ một lát thôi mà…”
Nói là một lát nhưng ôm rồi lại không chịu buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.