Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 583:

Liệt Vô Hạ

05/07/2024

Hai người quấn quýt bên nhau nửa ngày thì bên ngoài bà Tần bắt đầu gọi:

“Tiểu Lâm ơi, các cháu đi ra ngoài mấy bữa rồi, chắc chưa đun nước đúng không? Nào, mở cửa ra, bà cho các cháu ít nước sôi.”

Lâm Sương Sương chỉ có thể dốc toàn lực giãy giụa ra khỏi người Diệp Minh Dương: “Chết dở, bà ấy đợi đến mức hết kiên nhẫn rồi kìa. Anh buông tay ra đi, em đi lấy chút đặc sản cho bà ấy.”

Lúc này Diệp Minh Dương mới buông cô ra.

Lâm Sương Sương cầm một hộp bánh làm bằng thạch anh đi ra cửa, cô nhận lấy bình nước từ bà cụ Tần rồi dẫn bà ấy vào căn phòng khác trò chuyện.

“Bà ơi, gần đây trong trấn có chuyện gì mới không ạ? Đúng rồi, con gái nhà họ Triệu đã quay về chưa?”

Lâm Sương Sương hỏi chuyện. Bà cụ Tần vừa tò mò sờ bánh mà cô tặng, vừa lơ đãng nói:

“Hả? Cái đó… thì là người đã mất tích, sẽ không quay trở lại, ây dà, cũng không biết là đã đi nơi nào rồi! Nghe nói vợ của Triệu Nguyên Tường bây giờ mới nói với người ta, đứa bé này không phải con ruột, là nhặt được, chính là kiểu nhận năm trăm đồng của người ta rồi nhặt về nuôi! Suy cho cùng cũng không phải con ruột của mình, liệu có nuôi dạy tốt không!

“Năm trăm đồng? Không phải một trăm đồng sao?” Lâm Sương Sương nghi hoặc nhìn bà cụ Tần.

Lâm Sương Sương dường như nhớ rõ Minh Phất Hiểu đã từng nói qua một câu, là chỉ cho một trăm đồng. Bà cụ Tần liền khựng lại chút, nói:

“Vậy à! Là một trăm đồng sao? Cháu nghe ai nói một trăm đồng? Ồ, có thể là bà đã nghe nhầm, nhưng dù sao cũng là nhận tiền của người ta.”



Lâm Sương Sương khẽ nhíu mày rồi tiếp lời:

“Vậy nhà họ Triệu có nói gì không, vì sao trước kia không nói, bây giờ lại nói ra?”

Bà cụ Tần lúc này cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn túi bánh thạch anh của Lâm Sương Sương, bà thò tay lấy ra một cái bánh rồi cắn một miếng, sau đó trả lời:

“Ừm, cái bánh này giòn, bà vẫn còn có thể cắn được, khá ngon. Cháu nói nhà họ Triệu à… việc đó thì bà không biết. Y da, trước kia, không phải đều là nói nhiều người sức mạnh lớn, thêm một đứa trẻ chẳng phải cũng tốt sao, với cả Triệu Nguyên Tường khi đó đi lính đã nhiều năm, thêm một đứa nhỏ, thêm chút trợ cấp, có gì không tốt đâu!”

“Thì ra là như vậy...” Lâm Sương Sương lẩm bẩm một câu, lại nói: “Vậy nhà họ Bùi thì sao? Mọi chuyện với Bặc Khiết giờ đã ổn thỏa chưa ạ?”

Bà cụ Tần cười phá lên, lớp bánh của chiếc bánh thạch anh rơi ra:

“Haha, hai nhà đó thật buồn cười. Trần Quế Trân bình thường vô cùng kiêu ngạo, Bặc Khiết đã khiến con trai bà ta nổi tiếng khắp bên ngoài, Trần Quế Trân sao có thể nhận Bặc Khiết làm con dâu? Trần Quế Trân sống chết không muốn, chạy đến nhà họ Bặc mắng cô ta, còn là mắng rất khó nghe!”

“Nhưng mà, Bặc Khiết hiện tại mang tiếng xấu như vậy, rất khó để lấy được chồng ở một gia đình tốt, hơn nữa nhà họ Bùi cũng thật xấu xa, cô nói xem vô duyên vô cớ ngủ với người ta lại còn là một đại cô nương, không cãi được nên tự mình đuối lý, nhưng nhà bọn họ đã bỏ công việc của bố Bặc Khiết ở trạm máy móc nông nghiệp, Bặc Khiết lại càng không màng tất cả. Cháu nghĩ xem, chân trần còn sợ người mang giày sao?”

“Thế là Bặc Khiết liền chạy tới nói chuyện với nhà họ Bùi, hoặc là bắt nhà họ bồi thường hai vạn tệ, hoặc là Bùi Viễn Chí đời này đừng hòng nghĩ lấy người khác, chỉ cần để Bặc Khiết nghe có người nói Bùi Viễn Chí đi tìm người khác, cô ta nhất định sẽ chạy đi mắng chửi.”

“Ây da, thôi đừng nói nữa, thật đáng sợ, sợ là còn liều mạng, hiện tại Bặc Khiết làm ầm ĩ như vậy, nhà họ Bùi cũng không muốn lấy lòng, liền không thể làm gì được cô ta, nhưng lại làm cho chúng ta có thể vui vẻ xem náo nhiệt. Dạo này mỗi khi ra ngoài, Trần Quế Trân rất xấu hổ, ngại không trốn đi được.”



Lâm Sương Sương nhìn bà cụ Tần nói hăng say, cũng không khỏi cười phá lên. Bặc Khiết này, thật sự là một phương thuốc trị tên Bùi Viễn Chí!

Lâm Sương Sương lại tán gẫu với bà cụ Tần vài câu, bà cụ Tần đã đồng ý, đến chủ nhật thì có thể dọn đi, Lâm Sương Sương xong chuyện liền trở về sân bên kia của mình.

Diệp Minh Dương đã thu dọn hành lý mang theo, thấy Lâm Sương Sương trở về, liền nói:

“Thế nào, có nghe được tin gì hữu ích không? Môn chủ còn đích thân tới, anh thấy vẫn là từ chỗ nhà họ Triệu cạy ra vài lời, tìm manh mối năm đó.”

“Bà cụ Tần đã nói gì về việc đó đúng không?” Lâm Sương Sương gật đầu, kể lại lời nói của bà cụ Tần với Diệp Minh Dương, lại nói:

“Tóm lại, chuyện lúc Phất Hiểu còn bé, vẫn rất khả nghi, chờ ngày mai môn chủ tới, em sẽ cùng anh ta giải quyết mọi việc, xem liệu có thể tìm được chút manh mối nào không.”

“Ừm. Vậy bây giờ ta về nhà đi, ngày mai chúng ta ra ngoài sớm chút, xem môn chủ kia còn cần chúng ta phối hợp gì nữa không.”

“Được, trong nhà chắc cũng phải lo lắng rồi.”

Hai vợ chồng thu dọn chút đặc sản địa phương đã mua, thay một bộ quần áo cũ thường thấy ở nông thôn, lại trở thành một nông dân bình thường.

Vì xe máy vẫn đang còn ở chỗ ông cụ Thái, xe đạp lại bị Lâm Minh đạp đi giao đậu phụ khô, hai vợ chồng Lâm Sương Sương chỉ có thể đi bộ về nhà.

Đầu hạ, bông lúa trên cánh đồng mọc rất cao, thẳng tắp một đường đi, mặc dù đã chạng vạng tối mặt trời đã lặn rồi, nhưng Tây Sơn vẫn còn nhiều người làm việc trên đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook