Thập Niên 80: Cô Vợ Mỹ Miều Của Đại Lão Đoản Mệnh
Chương 32: Bà Thái Mai Mối
Đông Thập Tứ Nguyệt
03/09/2024
Nhà máy dệt rất lớn, bên trong giống như một thị trấn nhỏ, có đầy đủ các dịch vụ, tiệm ăn, trường học...
Sau khi kinh tế mở cửa, ngay dưới khu nhà có nhiều sạp hàng do các công nhân về hưu hoặc người nhà không đi làm bày ra bán đủ thứ, trong đó bữa sáng được bày bán rất nhiều.
Biên Lệ Phương là tổ trưởng của phân xưởng, bà có nhiều ca làm lúc sáng sớm nên thường mua bữa sáng về ăn.
Mấy ngày này, Lục Kiều muốn làm quen với mọi người, mỗi khi Diệp Lĩnh đi mua bữa sáng cô đều theo cùng, dần dần quen biết với các chủ sạp.
Với ký ức của kiếp trước, cô cũng biết rõ quán nào có đồ ăn ngon, nên mua về cho dì cả và mọi người.
Sáng sớm, các sạp hàng bày bán đầy đủ các loại đồ ăn. Lục Kiều gặp gỡ vài người quen, cô chào hỏi rồi chọn mua hoành thánh, bánh quẩy và bánh bao về cho cả nhà.
Lục Kiều có dáng vẻ xinh xắn, mới mười bảy mười tám tuổi nhưng vóc dáng đã phát triển đầy đặn.
Dù mặc chiếc váy vải bông đơn giản cũ kỹ nhưng vẫn tôn lên đường cong mềm mại. Khuôn mặt thanh tú và vẻ thanh lịch dịu dàng trong cử chỉ khiến cô trở thành tâm điểm chú ý.
Không ít chàng trai đứng mua bữa sáng đều trộm nhìn cô. Một vài người còn nhìn cô cười, không giấu nổi vẻ ngây ngất.
Một bà dì đang mua bánh bao thấy cảnh này, mắt bà ta đảo qua lại, chờ Lục Kiều vừa rời đi liền hỏi cô chủ sạp:
“Này, cô có biết cô gái đó không? Nhà máy mình từ bao giờ có người xinh đẹp thế?”
Chủ sạp bán bánh bao dường như rất hiểu bà ta, nhìn theo hướng Lục Kiều vừa đi, sau đó mới cười nói:
“Bà đừng nhắm vào con bé. Đó là cháu gái của chị Lệ Phương, từ Hải Thị về chơi thôi, sẽ không lấy chồng ở Dư Ký này đâu. Mà dù có lấy chồng ở đây thì có chị Lệ Phương đứng sau, cũng chẳng cần bà làm mai đâu.”
Biên Lệ Phương nổi tiếng là bà mối mát tay ở khu vực này, tiếng tăm còn vượt xa cả bà Thái - người chuyên mai mối sau khi về hưu.
Chồng Biên Lệ Phương lại là trưởng khoa bảo vệ, không dễ chọc, nên bà Thái luôn coi bà Lệ Phương là cái gai trong mắt, nghe vậy mặt bà ta lập tức xị xuống, mỉa mai nói:
“Tôi đâu có nói gì, cô làm gì căng thế. Cháu gái của Lệ Phương đấy à, muốn tôi làm mai tôi cũng không thèm đâu! Con bé trông cũng được đấy, nhưng có khuôn mặt đẹp thì ích gì, cái mông nhỏ xíu, không biết có sinh con được không, nhà ai dám cưới về chứ. Thôi nhanh nhanh cho tôi hai cái bánh bao, tôi còn phải đi mai mối đây.”
Chủ sạp nghe lời lẽ gay gắt của bà Thái, trong lòng không vui, nhưng làm buôn bán thì phải tươi cười nên dù có chút khó chịu, cô vẫn nhanh nhẹn lấy hai cái bánh bao đưa qua.
Chuyện ở quán bánh bao, Lục Kiều không hề hay biết.
Sau khi mua xong bữa sáng, cô mang lên lầu, vừa lúc Biên Lệ Phương, Diệp Quân Sơn và Diệp Lĩnh cũng lên. Hai đứa nhỏ cũng vừa rửa mặt xong ở nhà vệ sinh chung.
Diệp Lĩnh đã rửa mặt xong, định đi tìm Lục Kiều, thấy cô xách bữa sáng về liền chạy lại đỡ lấy.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa, dậy sớm làm gì?”
Lục Kiều nghe anh họ hỏi, chỉ cười: “Tối qua em ngủ sớm nên dậy sớm thôi.”
Diệp Lĩnh nhìn cô, không nói thêm gì, im lặng giúp cô bày đồ ăn ra bàn.
Biên Lệ Phương từ trong phòng đi ra, thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, lại nhìn hộp tiền trên bàn, bà nhíu mày:
Sau khi kinh tế mở cửa, ngay dưới khu nhà có nhiều sạp hàng do các công nhân về hưu hoặc người nhà không đi làm bày ra bán đủ thứ, trong đó bữa sáng được bày bán rất nhiều.
Biên Lệ Phương là tổ trưởng của phân xưởng, bà có nhiều ca làm lúc sáng sớm nên thường mua bữa sáng về ăn.
Mấy ngày này, Lục Kiều muốn làm quen với mọi người, mỗi khi Diệp Lĩnh đi mua bữa sáng cô đều theo cùng, dần dần quen biết với các chủ sạp.
Với ký ức của kiếp trước, cô cũng biết rõ quán nào có đồ ăn ngon, nên mua về cho dì cả và mọi người.
Sáng sớm, các sạp hàng bày bán đầy đủ các loại đồ ăn. Lục Kiều gặp gỡ vài người quen, cô chào hỏi rồi chọn mua hoành thánh, bánh quẩy và bánh bao về cho cả nhà.
Lục Kiều có dáng vẻ xinh xắn, mới mười bảy mười tám tuổi nhưng vóc dáng đã phát triển đầy đặn.
Dù mặc chiếc váy vải bông đơn giản cũ kỹ nhưng vẫn tôn lên đường cong mềm mại. Khuôn mặt thanh tú và vẻ thanh lịch dịu dàng trong cử chỉ khiến cô trở thành tâm điểm chú ý.
Không ít chàng trai đứng mua bữa sáng đều trộm nhìn cô. Một vài người còn nhìn cô cười, không giấu nổi vẻ ngây ngất.
Một bà dì đang mua bánh bao thấy cảnh này, mắt bà ta đảo qua lại, chờ Lục Kiều vừa rời đi liền hỏi cô chủ sạp:
“Này, cô có biết cô gái đó không? Nhà máy mình từ bao giờ có người xinh đẹp thế?”
Chủ sạp bán bánh bao dường như rất hiểu bà ta, nhìn theo hướng Lục Kiều vừa đi, sau đó mới cười nói:
“Bà đừng nhắm vào con bé. Đó là cháu gái của chị Lệ Phương, từ Hải Thị về chơi thôi, sẽ không lấy chồng ở Dư Ký này đâu. Mà dù có lấy chồng ở đây thì có chị Lệ Phương đứng sau, cũng chẳng cần bà làm mai đâu.”
Biên Lệ Phương nổi tiếng là bà mối mát tay ở khu vực này, tiếng tăm còn vượt xa cả bà Thái - người chuyên mai mối sau khi về hưu.
Chồng Biên Lệ Phương lại là trưởng khoa bảo vệ, không dễ chọc, nên bà Thái luôn coi bà Lệ Phương là cái gai trong mắt, nghe vậy mặt bà ta lập tức xị xuống, mỉa mai nói:
“Tôi đâu có nói gì, cô làm gì căng thế. Cháu gái của Lệ Phương đấy à, muốn tôi làm mai tôi cũng không thèm đâu! Con bé trông cũng được đấy, nhưng có khuôn mặt đẹp thì ích gì, cái mông nhỏ xíu, không biết có sinh con được không, nhà ai dám cưới về chứ. Thôi nhanh nhanh cho tôi hai cái bánh bao, tôi còn phải đi mai mối đây.”
Chủ sạp nghe lời lẽ gay gắt của bà Thái, trong lòng không vui, nhưng làm buôn bán thì phải tươi cười nên dù có chút khó chịu, cô vẫn nhanh nhẹn lấy hai cái bánh bao đưa qua.
Chuyện ở quán bánh bao, Lục Kiều không hề hay biết.
Sau khi mua xong bữa sáng, cô mang lên lầu, vừa lúc Biên Lệ Phương, Diệp Quân Sơn và Diệp Lĩnh cũng lên. Hai đứa nhỏ cũng vừa rửa mặt xong ở nhà vệ sinh chung.
Diệp Lĩnh đã rửa mặt xong, định đi tìm Lục Kiều, thấy cô xách bữa sáng về liền chạy lại đỡ lấy.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa, dậy sớm làm gì?”
Lục Kiều nghe anh họ hỏi, chỉ cười: “Tối qua em ngủ sớm nên dậy sớm thôi.”
Diệp Lĩnh nhìn cô, không nói thêm gì, im lặng giúp cô bày đồ ăn ra bàn.
Biên Lệ Phương từ trong phòng đi ra, thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, lại nhìn hộp tiền trên bàn, bà nhíu mày:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.