[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 6: Anh Có Đưa Tiền Cho Mẹ Em Không?
Nhất Luân Minh Nguyệt
14/05/2024
n Chí Cương mím môi không nói gì, không hiểu hôm nay cô đã xảy ra chuyện gì, có chút không bình thường.
Không lâu sau, Trương Kiến Quốc vác cuốc quay về, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, nở một nụ cười chân thành vào phòng nói.
"Tiểu Cương đã về rồi, lần trước rượu tốt mà con mang về bố chưa dám uống, tối nay chúng ta nhất định phải uống một chút mới được."
Khi n Chí Cương nhìn thấy bố vợ quay lại, anh lập tức đứng dậy đáp một tiếng.
"Được rồi bố."
Trong khi chồng và con rể đang trò chuyện trong nhà, bà Trương kéo con gái ra khỏi nhà đi vào bếp, sau đó là một tràng tra hỏi.
Sau khi sống lại, Trương Thúy Chi biết mẹ ruột của mình không xấu nhưng bà thiên vị con trai hơn con gái, lòng dạ có chút hẹp hòi.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng bản thân vẫn luôn sống ở nông thôn nhưng cũng được bảo bọc trong lòng bàn tay lớn lên, so với em trai, vẫn có khác biệt quá lớn.
Cho nên trước đây, mỗi khi cô nghe thấy ở đâu có người nói, em trai là người thân thiết nhất, khi em trai thành gia cưới vợ, cần lễ vật và những thứ khác, thân là chị gái nhất định phải giúp đỡ.
Lần này nghe thấy những lời như vậy, cô vẫn còn nhớ rất rõ, chuyện cũ như khói, khi nghe bà nói như vậy, cô cũng không muốn cãi cọ với bà, vì vậy chỉ ứng phó qua loa cho xong.
Lúc ăn cơm trưa, Trương Kiến Quốc và con rể uống hơn nửa chai rượu đế, tân sâu trong đáy lòng ông ấy rất hài lòng với cậu con rể trẻ tuổi đầy triển vọng này, ông ấy cảm thấy được chàng trai này tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, vững vàng, sau này nhất định sẽ có tương lai tươi sáng, nhiều đất dụng võ.
Sau khi ăn xong.
Trước khi hai người rời đi, n Chí Cương lấy từ trong túi áo khoác ra một ít tiền coi như quà mừng lần đầu gặp mặt, đưa cho mẹ vợ sau lưng vợ.
Bà Trương nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bà rất ngạc nhiên và sửng sốt nhưng cũng không chần chừ, cho rằng mình ở trong phòng bếp thuyết phục con gái, con gái nghe xong, lúc này mới để cho con rể giúp đỡ gia đình mình như vậy.
Bà tươi cười nhận lấy tiền, sau đó vui vẻ tiễn con gái và con rể ra về.
Trên đường, Trương Thúy Chi ngồi ở ghế sau xe đạp, cánh tay thon dài trắng trẻo vòng qua eo n Chí Cương, cô nghĩ tới lúc nãy khi hai người ra về, mẹ cười tới mức hai mắt nheo lại.
Những gì cô biết về mẹ ruột của mình, nhất định có vấn đề.
Khả năng duy nhất là người này lén lút đưa tiền sau lưng mình, nghĩ tới đây cô lập tức lên tiếng hỏi người đàn ông đang đạp xe ở đằng trước.
"Anh đã lén lút đưa tiền cho mẹ sau lưng em phải không?"
n Chí Cương đang đạp xe, nghe thấy người phía sau hỏi như vậy, cả người có chút cứng đờ, sau đó nói.
"Hôm nay anh không mang theo gì tới cả, thậm chí anh còn đạp xe về."
Nghe anh nói xong, Trương Thúy Chi có chút khó chịu, rõ ràng anh đã lén lút đưa tiền sau lưng mình.
"Dừng lại."
Hai chân n Chí Cương vững vàng chống trên mặt đất, xe dừng lại, một giây tiếp theo, Trương Thúy Chi ngồi nghiêng trên yên sau bước xuống xe, cô nhìn về phía người đàn ông của mình hỏi.
"Anh đã cho bao nhiêu?"
n Chí Cương thành thật trả lời.
"Một khoản kha khá."
Nghe anh nói xong, Trương Thúy Chi như muốn nổ tung, cô suy nghĩ một hồi lâu, anh muốn làm thiện tài đồng tử, tuy rõ ràng có chút của cải nhưng cũng không cần phải làm như vậy!
Cô tức giận chống hai tay lên hông, dáng vẻ giống một người phụ nữ chanh chua, muốn chửi đổng, nhìn về phía n Chí Cương quát lớn.
"Anh muốn chọc em tức chết rồi cưới một cô vợ khác có phải không? Đưa hết tiền cho mẹ em, sau này em đi theo anh phải uống gió Tây Bắc đúng không?" Nói xong cô tức giận muốn quay về, rất muốn đòi lại số tiền kia về tay mình.
n Chí Cương đưa tay nắm lấy cổ tay cô, khẽ cau mày nói.
“Em làm gì vậy?"
Không biết do Trương Thúy Chi tức giận hay do nắng, khuôn mặt của cô ửng hồng, hàm răng trắng, đôi mắt trong veo xinh đẹp, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông của mình.
"Em phải lấy lại tiền của mình."
n Chí Cương không ngờ cô lại tức giận như vậy, trước đây cho ít hơn, cũng không tức giận gì nhưng về đến nhà, cô lại tìm đủ mọi cách, chỉ cây dâu mắng cây hòe, phích nước nóng trong nhà cũng không biết đã bị cô đập vỡ bao nhiêu cái, cái màn hình TV lần trước cũng bị cô đập vỡ!
Dù không biết tại sao cô lại như vậy nhưng anh vẫn khẽ thở ra một hơi, dịu dàng nói.
"Về sau những chuyện giống như thế này, anh sẽ thương lượng trước với em, em ngồi lên trước đi, bây giờ về nhà anh còn có việc."
Nghe anh nói còn có việc, tuy trong lòng Trương Thúy Chi cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe đạp, tự nhiên vòng tay ôm lấy eo người đàn ông của mình.
Trong lúc này vẫn còn đang tức giận, thỉnh thoảng cô không quên nhéo vào eo anh mấy cái, hoàn toàn quên mất việc làm một người vợ hiền lành, đức độ và tốt bụng.
n Chí Cương đang đạp xe, mặc dù bị người phía sau nhéo đau nhưng anh vẫn im lặng không kêu một tiếng, để cô tùy ý phát tiết cảm xúc của mình.
Không lâu sau, Trương Kiến Quốc vác cuốc quay về, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, nở một nụ cười chân thành vào phòng nói.
"Tiểu Cương đã về rồi, lần trước rượu tốt mà con mang về bố chưa dám uống, tối nay chúng ta nhất định phải uống một chút mới được."
Khi n Chí Cương nhìn thấy bố vợ quay lại, anh lập tức đứng dậy đáp một tiếng.
"Được rồi bố."
Trong khi chồng và con rể đang trò chuyện trong nhà, bà Trương kéo con gái ra khỏi nhà đi vào bếp, sau đó là một tràng tra hỏi.
Sau khi sống lại, Trương Thúy Chi biết mẹ ruột của mình không xấu nhưng bà thiên vị con trai hơn con gái, lòng dạ có chút hẹp hòi.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng bản thân vẫn luôn sống ở nông thôn nhưng cũng được bảo bọc trong lòng bàn tay lớn lên, so với em trai, vẫn có khác biệt quá lớn.
Cho nên trước đây, mỗi khi cô nghe thấy ở đâu có người nói, em trai là người thân thiết nhất, khi em trai thành gia cưới vợ, cần lễ vật và những thứ khác, thân là chị gái nhất định phải giúp đỡ.
Lần này nghe thấy những lời như vậy, cô vẫn còn nhớ rất rõ, chuyện cũ như khói, khi nghe bà nói như vậy, cô cũng không muốn cãi cọ với bà, vì vậy chỉ ứng phó qua loa cho xong.
Lúc ăn cơm trưa, Trương Kiến Quốc và con rể uống hơn nửa chai rượu đế, tân sâu trong đáy lòng ông ấy rất hài lòng với cậu con rể trẻ tuổi đầy triển vọng này, ông ấy cảm thấy được chàng trai này tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, vững vàng, sau này nhất định sẽ có tương lai tươi sáng, nhiều đất dụng võ.
Sau khi ăn xong.
Trước khi hai người rời đi, n Chí Cương lấy từ trong túi áo khoác ra một ít tiền coi như quà mừng lần đầu gặp mặt, đưa cho mẹ vợ sau lưng vợ.
Bà Trương nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bà rất ngạc nhiên và sửng sốt nhưng cũng không chần chừ, cho rằng mình ở trong phòng bếp thuyết phục con gái, con gái nghe xong, lúc này mới để cho con rể giúp đỡ gia đình mình như vậy.
Bà tươi cười nhận lấy tiền, sau đó vui vẻ tiễn con gái và con rể ra về.
Trên đường, Trương Thúy Chi ngồi ở ghế sau xe đạp, cánh tay thon dài trắng trẻo vòng qua eo n Chí Cương, cô nghĩ tới lúc nãy khi hai người ra về, mẹ cười tới mức hai mắt nheo lại.
Những gì cô biết về mẹ ruột của mình, nhất định có vấn đề.
Khả năng duy nhất là người này lén lút đưa tiền sau lưng mình, nghĩ tới đây cô lập tức lên tiếng hỏi người đàn ông đang đạp xe ở đằng trước.
"Anh đã lén lút đưa tiền cho mẹ sau lưng em phải không?"
n Chí Cương đang đạp xe, nghe thấy người phía sau hỏi như vậy, cả người có chút cứng đờ, sau đó nói.
"Hôm nay anh không mang theo gì tới cả, thậm chí anh còn đạp xe về."
Nghe anh nói xong, Trương Thúy Chi có chút khó chịu, rõ ràng anh đã lén lút đưa tiền sau lưng mình.
"Dừng lại."
Hai chân n Chí Cương vững vàng chống trên mặt đất, xe dừng lại, một giây tiếp theo, Trương Thúy Chi ngồi nghiêng trên yên sau bước xuống xe, cô nhìn về phía người đàn ông của mình hỏi.
"Anh đã cho bao nhiêu?"
n Chí Cương thành thật trả lời.
"Một khoản kha khá."
Nghe anh nói xong, Trương Thúy Chi như muốn nổ tung, cô suy nghĩ một hồi lâu, anh muốn làm thiện tài đồng tử, tuy rõ ràng có chút của cải nhưng cũng không cần phải làm như vậy!
Cô tức giận chống hai tay lên hông, dáng vẻ giống một người phụ nữ chanh chua, muốn chửi đổng, nhìn về phía n Chí Cương quát lớn.
"Anh muốn chọc em tức chết rồi cưới một cô vợ khác có phải không? Đưa hết tiền cho mẹ em, sau này em đi theo anh phải uống gió Tây Bắc đúng không?" Nói xong cô tức giận muốn quay về, rất muốn đòi lại số tiền kia về tay mình.
n Chí Cương đưa tay nắm lấy cổ tay cô, khẽ cau mày nói.
“Em làm gì vậy?"
Không biết do Trương Thúy Chi tức giận hay do nắng, khuôn mặt của cô ửng hồng, hàm răng trắng, đôi mắt trong veo xinh đẹp, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông của mình.
"Em phải lấy lại tiền của mình."
n Chí Cương không ngờ cô lại tức giận như vậy, trước đây cho ít hơn, cũng không tức giận gì nhưng về đến nhà, cô lại tìm đủ mọi cách, chỉ cây dâu mắng cây hòe, phích nước nóng trong nhà cũng không biết đã bị cô đập vỡ bao nhiêu cái, cái màn hình TV lần trước cũng bị cô đập vỡ!
Dù không biết tại sao cô lại như vậy nhưng anh vẫn khẽ thở ra một hơi, dịu dàng nói.
"Về sau những chuyện giống như thế này, anh sẽ thương lượng trước với em, em ngồi lên trước đi, bây giờ về nhà anh còn có việc."
Nghe anh nói còn có việc, tuy trong lòng Trương Thúy Chi cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe đạp, tự nhiên vòng tay ôm lấy eo người đàn ông của mình.
Trong lúc này vẫn còn đang tức giận, thỉnh thoảng cô không quên nhéo vào eo anh mấy cái, hoàn toàn quên mất việc làm một người vợ hiền lành, đức độ và tốt bụng.
n Chí Cương đang đạp xe, mặc dù bị người phía sau nhéo đau nhưng anh vẫn im lặng không kêu một tiếng, để cô tùy ý phát tiết cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.