[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 7: Đi Tắm
Nhất Luân Minh Nguyệt
14/05/2024
Nhìn thấy con trai và con dâu đi thăm họ hàng về, thậm chí hai người còn đạp xe đạp quay trở về.
n thị vội vàng bỏ chuyện đang làm dở, chạy tới chào hỏi, khi nhìn thấy sắc mặt của con dâu, trong lòng nhất thời có chút lo lắng bất an, lấy lòng nói.
“Thúy Chi đã về rồi, mau vào trong phòng bật quạt lên ngồi đi.” Nói xong bà lại bảo con trai ở lại giúp mình một tay.
Nhìn thấy chỗ băng trên khuỷu tay đã được gỡ bỏ, để lộ cánh tay còn nguyên vẹn, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng hỏi.
"Vợ con làm sao vậy? Mẹ thấy con bé hình như không được vui!"
n Chí Cương nhìn thấy mẹ mình bất an, biết rõ từ khi cưới người vợ này về nhà đến nay chưa bao giờ có được cuộc sống bình yên, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy!
Sau đó anh ngước mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp đi vào phòng, thu hồi ánh mắt, nói với mẹ.
"Không sao đâu, đợi cô ấy nguôi giận sẽ ổn thôi, con còn phải vào trong thị trấn một chuyến, tối nay mới có thể quay về."
n thị gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Tối hôm đó khi hai mẹ con ăn cơm xong, đến gần bảy giờ, n Chí Cương mới một nắng hai sương đạp xe đạp quay về.
Trương Thúy Chi ngồi trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài, lấy thức ăn để phần trong tủ ra cho anh, đặt lên bàn, trong khi đó cô không quên rót cho anh một tách trà.
Nhìn thấy anh rửa tay xong đi vào, cô cũng không nhìn anh lấy một cái, lập tức quay người đi vào trong phòng, cầm quần áo đi đến một căn nhà nhỏ độc lập ngoài sân.
Đóng cửa lại, cởi quần áo, ngồi vào trong bồn nước ấm bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm rửa mặc quần áo xong, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô tưởng mình quá nhạy cảm nên nghe nhầm, giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài truyền đến.
"Em gái ngoan, em đang tắm phải không?"
Nghe thấy giọng nói này, Trương Thúy Chi vừa mặc quần áo, lông tơ trên người lập tức dựng đứng, đồng thời hét lớn:
" n Chí Cương"
n Chí Cương ở trong phòng vừa cởi áo thì nghe thấy tiếng cô hét lên, vội vàng bước ra ngoài, đỡ lấy người đang nhảy vào lòng mình, ôm chặt lấy cô, cụp mắt hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Hai tay của Trương Thúy Chi vòng qua ôm chặt eo n Chí Cương, lúc này cô không quan tâm mình chỉ mặc áo cộc tay và quần đùi, ở thời đại này nếu ăn mặc mát mẻ như vậy ra ngoài, nhất định sẽ bị mắng là làm bại hoại gia phong.
Nhưng bây giờ cô cũng không thể quan tâm tới nhiều việc như vậy, sợ tới mức thân thể trắng nõn mềm mại không ngừng run lên.
"Bên ngoài tường phòng tắm có người."
Nghe được lời này của cô, n Chí Cương ngước đôi mắt đen nhìn ra ngoài bức tường sân cao bằng một người, quả nhiên nhìn thấy một cái đầu người nhô lên, đối phương đang vội vàng bỏ chạy.
Trong phút chốc, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập sự tức giận.
Thu hồi ánh mắt, anh rũ mắt xuống nhìn thấy người trong lòng mình vẫn còn mặc quần áo đi ngủ, anh bế người trong lòng đi vào nhà, nghiêng người vào phòng ngủ, cúi xuống đặt người đó lên giường.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, anh giải thích với mẹ đang đứng ở cửa.
“Mẹ giúp con trông chừng cô ấy, con ra ngoài một chút.”
n thị liếc nhìn con dâu đang ngồi trên giường, lặng lẽ đi theo con trai ra ngoài, nhìn khuôn mặt u ám, nước nhỏ giọt trên mặt con, bà thở dài, thì thầm.
"Chuyện này cũng đều tại, lúc trước mỗi khi con bé đi tắm đều nhờ mẹ đứng ở bên ngoài soi đèn giúp. Mẹ còn tưởng nó cố ý khó dễ với mình, hôm nay mẹ thấy con ở nhà, cũng không nghĩ sẽ có chuyện gì.” Nói xong bà lại dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
“Vợ con có vẻ ngoài xinh đẹp, quanh năm con thường xuyên không ở nhà, nếu không phải nó tính tình mạnh mẽ, chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi.”
n Chí Cương không nói gì nữa, đôi chân dài bước ra khỏi sân, thân hình cao gầy biến mất trong màn đêm.
Tại nhà của một tên nhóc vô lại ở đầu phía đông của làng.
Người hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên vô lại, còn có cả tiếng gậy gộc trầm đục đánh vào người, hàng xóm ở bên cạnh nghe xong trong lòng không khỏi run lên.
Bọn họ đều biết bề ngoài n Chí Cương là người tốt bụng nhưng trong tận xương tủy lại là kẻ tàn nhẫn, cộng với thân phận của anh nên hầu hết mọi người đều khách khí với anh, không dám chọc tức anh!
Cũng không biết tên vô lại này đã làm gì chọc tức tới n Chí Cương, nghe động tĩnh, rõ ràng n Chí Cương ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nói không chừng hắn ta sẽ bị đánh chết!
n thị vội vàng bỏ chuyện đang làm dở, chạy tới chào hỏi, khi nhìn thấy sắc mặt của con dâu, trong lòng nhất thời có chút lo lắng bất an, lấy lòng nói.
“Thúy Chi đã về rồi, mau vào trong phòng bật quạt lên ngồi đi.” Nói xong bà lại bảo con trai ở lại giúp mình một tay.
Nhìn thấy chỗ băng trên khuỷu tay đã được gỡ bỏ, để lộ cánh tay còn nguyên vẹn, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng hỏi.
"Vợ con làm sao vậy? Mẹ thấy con bé hình như không được vui!"
n Chí Cương nhìn thấy mẹ mình bất an, biết rõ từ khi cưới người vợ này về nhà đến nay chưa bao giờ có được cuộc sống bình yên, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy!
Sau đó anh ngước mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp đi vào phòng, thu hồi ánh mắt, nói với mẹ.
"Không sao đâu, đợi cô ấy nguôi giận sẽ ổn thôi, con còn phải vào trong thị trấn một chuyến, tối nay mới có thể quay về."
n thị gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Tối hôm đó khi hai mẹ con ăn cơm xong, đến gần bảy giờ, n Chí Cương mới một nắng hai sương đạp xe đạp quay về.
Trương Thúy Chi ngồi trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài, lấy thức ăn để phần trong tủ ra cho anh, đặt lên bàn, trong khi đó cô không quên rót cho anh một tách trà.
Nhìn thấy anh rửa tay xong đi vào, cô cũng không nhìn anh lấy một cái, lập tức quay người đi vào trong phòng, cầm quần áo đi đến một căn nhà nhỏ độc lập ngoài sân.
Đóng cửa lại, cởi quần áo, ngồi vào trong bồn nước ấm bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm rửa mặc quần áo xong, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô tưởng mình quá nhạy cảm nên nghe nhầm, giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài truyền đến.
"Em gái ngoan, em đang tắm phải không?"
Nghe thấy giọng nói này, Trương Thúy Chi vừa mặc quần áo, lông tơ trên người lập tức dựng đứng, đồng thời hét lớn:
" n Chí Cương"
n Chí Cương ở trong phòng vừa cởi áo thì nghe thấy tiếng cô hét lên, vội vàng bước ra ngoài, đỡ lấy người đang nhảy vào lòng mình, ôm chặt lấy cô, cụp mắt hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Hai tay của Trương Thúy Chi vòng qua ôm chặt eo n Chí Cương, lúc này cô không quan tâm mình chỉ mặc áo cộc tay và quần đùi, ở thời đại này nếu ăn mặc mát mẻ như vậy ra ngoài, nhất định sẽ bị mắng là làm bại hoại gia phong.
Nhưng bây giờ cô cũng không thể quan tâm tới nhiều việc như vậy, sợ tới mức thân thể trắng nõn mềm mại không ngừng run lên.
"Bên ngoài tường phòng tắm có người."
Nghe được lời này của cô, n Chí Cương ngước đôi mắt đen nhìn ra ngoài bức tường sân cao bằng một người, quả nhiên nhìn thấy một cái đầu người nhô lên, đối phương đang vội vàng bỏ chạy.
Trong phút chốc, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập sự tức giận.
Thu hồi ánh mắt, anh rũ mắt xuống nhìn thấy người trong lòng mình vẫn còn mặc quần áo đi ngủ, anh bế người trong lòng đi vào nhà, nghiêng người vào phòng ngủ, cúi xuống đặt người đó lên giường.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, anh giải thích với mẹ đang đứng ở cửa.
“Mẹ giúp con trông chừng cô ấy, con ra ngoài một chút.”
n thị liếc nhìn con dâu đang ngồi trên giường, lặng lẽ đi theo con trai ra ngoài, nhìn khuôn mặt u ám, nước nhỏ giọt trên mặt con, bà thở dài, thì thầm.
"Chuyện này cũng đều tại, lúc trước mỗi khi con bé đi tắm đều nhờ mẹ đứng ở bên ngoài soi đèn giúp. Mẹ còn tưởng nó cố ý khó dễ với mình, hôm nay mẹ thấy con ở nhà, cũng không nghĩ sẽ có chuyện gì.” Nói xong bà lại dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
“Vợ con có vẻ ngoài xinh đẹp, quanh năm con thường xuyên không ở nhà, nếu không phải nó tính tình mạnh mẽ, chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi.”
n Chí Cương không nói gì nữa, đôi chân dài bước ra khỏi sân, thân hình cao gầy biến mất trong màn đêm.
Tại nhà của một tên nhóc vô lại ở đầu phía đông của làng.
Người hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên vô lại, còn có cả tiếng gậy gộc trầm đục đánh vào người, hàng xóm ở bên cạnh nghe xong trong lòng không khỏi run lên.
Bọn họ đều biết bề ngoài n Chí Cương là người tốt bụng nhưng trong tận xương tủy lại là kẻ tàn nhẫn, cộng với thân phận của anh nên hầu hết mọi người đều khách khí với anh, không dám chọc tức anh!
Cũng không biết tên vô lại này đã làm gì chọc tức tới n Chí Cương, nghe động tĩnh, rõ ràng n Chí Cương ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nói không chừng hắn ta sẽ bị đánh chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.