[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 18: Chăm Sóc Gia Đình
Nhất Luân Minh Nguyệt
17/05/2024
n Chí Cương thấy người bên cạnh không phản bác thì có chút kinh ngạc, anh rũ mắt, nhìn thấy đôi gò má trắng nõn giờ đây đã đỏ ửng, âm thầm nghi hoặc, em ấy đang thẹn thùng sao?
Trương Thúy Chi đối diện với ảnh mắt nghi hoặc của chồng mình, tức giận liếc xéo nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Sau đó véo mạnh vào hông anh, không chút nào ra vẻ nói: “Quần áo anh mua em rất thích, từ sau anh phải bao trọn gói mua quần áo cho em.”
Thấy cô như thế, khoé mắt n Chí Cương khẽ giương lên, sau đó anh liếc nhìn bộ váy trên người cô mới thu hồi tầm mắt, nhìn qua đôi giai nhân đang tổ chức lễ tân hôn.
Mọi hành động của cô đều rơi vào mắt Doãn Thêu Quyên đang đứng cách đó không xa. Lúc này cô ta có cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm thấy tất cả những thứ Trương Thúy Chi có được đáng lẽ phải thuộc về mình.
Cô ta hối hận, hối hận lúc trước mình đã hối hôn, dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không nên bỏ người đàn ông tốt như anh Chí Cương.
Dù về ngoại hình hay gia thế thì anh Chí Cương cũng tốt hơn đối tượng đính hôn với cô ta quá nhiều!
Mặc kệ thế nào, cô ta nhất định phải giành lại anh Chí Cương, một ả kéo chân sau mà thôi, dựa vào năng lực của anh Chí Cương, nuôi mười người như vậy cũng không thành vấn đề!
Nghĩ như vậy, cô ta sửa sang quần áo, lại gom tóc cột đuôi ngựa, lướt qua đám người, đi đến trước mặt vợ chồng hai người họ, liếc mắt đưa tình nói: “Anh Chí Cương, anh uống nước đi.” Dứt lời, cô ta đưa chai nước có ga cho anh.
n Chí Cương một tay cầm túi, một tay khác để người bên cạnh khoác, anh nhìn về phía Doãn Thêu Quyên, không mặn không nhạt nói: “Cô uống đi, tôi không khát.”
Lúc này, không biết là ai quậy phá, muốn náo loạn tân hôn, thời khắc mấu chốt, tân lang dắt theo tân nương tử đẩy ra đám người ồn ào. Mấy tên choai choai chưa lập gia đình lập tức sôi trào lên, nhất thời kêu loạn trong viện.
n Chí Cương thấy vậy, duỗi tay ôm người đứng bên cạnh vào ngực bảo vệ, tránh đi đám người đụng vào, cẩn thận che chở cô đi ra khỏi đám đông ồn ào huyên náo.
Sau khi ra khỏi, con ngươi sâu thẳm cẩn thận kiểm tra lại: “Có bị ai đụng phải không?”
Thấy cô lắc đầu mới thu hồi tầm mắt, anh nắm lấy bàn tay như ngọc nói: “Về nhà thôi.”
Nhưng mà lúc này, Doãn Thêu Quyên bị lẫn trong đám người không thể đi ra, cô ta cảm thấy có mấy tên nhân lúc hỗn loạn sờ bậy lên người mình, có sờ mông, có sờ ngực, điều này khiến người chưa xuất giá như cô ta cảm thấy kinh hách, kèm với đó là sự sỉ nhục!
Cô ta muốn đi ra ngoài, cũng không biết là ai lại đẩy mình vào, nút thắt ngực cũng không biết bị ai kéo ra, lộ ra áo ngực màu trắng bên trong.
Cô ta nôn nóng sợ hãi lấy tay che ngực, hốc mắt đỏ lên không biết phải làm gì.
Muốn tìm người trong lòng trong đám người, nhưng lúc này mới phát hiện, anh đã che chở Trương Thúy Chi rời đi, trong phút chốc, cô ta vô cùng sợ hãi, không nhịn được la lớn.
“Anh Chí Cương, em còn ở nơi này.”
m thanh ầm ĩ che lại tiếng kêu của cô ta.
Trương Thúy Chi mặc kệ người đàn ông của mình nắm tay, một cánh tay khác vén tay áo anh lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi, cô thân mật dựa sát nửa người vào tay anh.
“Em muốn kinh doanh.”
Nghe được cô nói vậy, bước chân n Chí Cương khựng lại, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, thảo nào gần đây cô thành thật như vậy, chắc chắn là có việc muốn tìm, không quậy không phá, buổi tối còn chủ động quấn lấy mình.
Tốn công như vậy thì ra là vì cái này, chờ sau khi cô lấy hết tiền đi, có phải sẽ đề nghị ly hôn không?
Nghĩ đến đây, anh lạnh lùng nói.
“Tiền đều ở trong rương dưới tủ đầu giường, chỉ có bằng nấy thôi!” Dứt lời, anh rút lại cánh tay bị cô ôm.
Trương Thúy Chi mơ hồ cảm thấy người bên cạnh không vui, nhưng cô không để bụng, tung ta tung tăng đuổi theo.
Anh vẫn giống đời trước, bất cứ khi nào mình mở miệng, chỉ cần anh có, anh đều sẽ cho, dù trong lòng anh biết rõ trong mắt mình chỉ có tiền!
Mặc kệ lúc này anh có muốn hay không, cô như thuốc cao bôi trên da chó lại kéo lấy tay anh, dán bộ ngực sữa lên cánh tay rắn chắc đó, cười khanh khách nói: “Sau này em kiếm tiền chăm sóc anh với con.”
Trương Thúy Chi đối diện với ảnh mắt nghi hoặc của chồng mình, tức giận liếc xéo nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Sau đó véo mạnh vào hông anh, không chút nào ra vẻ nói: “Quần áo anh mua em rất thích, từ sau anh phải bao trọn gói mua quần áo cho em.”
Thấy cô như thế, khoé mắt n Chí Cương khẽ giương lên, sau đó anh liếc nhìn bộ váy trên người cô mới thu hồi tầm mắt, nhìn qua đôi giai nhân đang tổ chức lễ tân hôn.
Mọi hành động của cô đều rơi vào mắt Doãn Thêu Quyên đang đứng cách đó không xa. Lúc này cô ta có cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm thấy tất cả những thứ Trương Thúy Chi có được đáng lẽ phải thuộc về mình.
Cô ta hối hận, hối hận lúc trước mình đã hối hôn, dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không nên bỏ người đàn ông tốt như anh Chí Cương.
Dù về ngoại hình hay gia thế thì anh Chí Cương cũng tốt hơn đối tượng đính hôn với cô ta quá nhiều!
Mặc kệ thế nào, cô ta nhất định phải giành lại anh Chí Cương, một ả kéo chân sau mà thôi, dựa vào năng lực của anh Chí Cương, nuôi mười người như vậy cũng không thành vấn đề!
Nghĩ như vậy, cô ta sửa sang quần áo, lại gom tóc cột đuôi ngựa, lướt qua đám người, đi đến trước mặt vợ chồng hai người họ, liếc mắt đưa tình nói: “Anh Chí Cương, anh uống nước đi.” Dứt lời, cô ta đưa chai nước có ga cho anh.
n Chí Cương một tay cầm túi, một tay khác để người bên cạnh khoác, anh nhìn về phía Doãn Thêu Quyên, không mặn không nhạt nói: “Cô uống đi, tôi không khát.”
Lúc này, không biết là ai quậy phá, muốn náo loạn tân hôn, thời khắc mấu chốt, tân lang dắt theo tân nương tử đẩy ra đám người ồn ào. Mấy tên choai choai chưa lập gia đình lập tức sôi trào lên, nhất thời kêu loạn trong viện.
n Chí Cương thấy vậy, duỗi tay ôm người đứng bên cạnh vào ngực bảo vệ, tránh đi đám người đụng vào, cẩn thận che chở cô đi ra khỏi đám đông ồn ào huyên náo.
Sau khi ra khỏi, con ngươi sâu thẳm cẩn thận kiểm tra lại: “Có bị ai đụng phải không?”
Thấy cô lắc đầu mới thu hồi tầm mắt, anh nắm lấy bàn tay như ngọc nói: “Về nhà thôi.”
Nhưng mà lúc này, Doãn Thêu Quyên bị lẫn trong đám người không thể đi ra, cô ta cảm thấy có mấy tên nhân lúc hỗn loạn sờ bậy lên người mình, có sờ mông, có sờ ngực, điều này khiến người chưa xuất giá như cô ta cảm thấy kinh hách, kèm với đó là sự sỉ nhục!
Cô ta muốn đi ra ngoài, cũng không biết là ai lại đẩy mình vào, nút thắt ngực cũng không biết bị ai kéo ra, lộ ra áo ngực màu trắng bên trong.
Cô ta nôn nóng sợ hãi lấy tay che ngực, hốc mắt đỏ lên không biết phải làm gì.
Muốn tìm người trong lòng trong đám người, nhưng lúc này mới phát hiện, anh đã che chở Trương Thúy Chi rời đi, trong phút chốc, cô ta vô cùng sợ hãi, không nhịn được la lớn.
“Anh Chí Cương, em còn ở nơi này.”
m thanh ầm ĩ che lại tiếng kêu của cô ta.
Trương Thúy Chi mặc kệ người đàn ông của mình nắm tay, một cánh tay khác vén tay áo anh lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi, cô thân mật dựa sát nửa người vào tay anh.
“Em muốn kinh doanh.”
Nghe được cô nói vậy, bước chân n Chí Cương khựng lại, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, thảo nào gần đây cô thành thật như vậy, chắc chắn là có việc muốn tìm, không quậy không phá, buổi tối còn chủ động quấn lấy mình.
Tốn công như vậy thì ra là vì cái này, chờ sau khi cô lấy hết tiền đi, có phải sẽ đề nghị ly hôn không?
Nghĩ đến đây, anh lạnh lùng nói.
“Tiền đều ở trong rương dưới tủ đầu giường, chỉ có bằng nấy thôi!” Dứt lời, anh rút lại cánh tay bị cô ôm.
Trương Thúy Chi mơ hồ cảm thấy người bên cạnh không vui, nhưng cô không để bụng, tung ta tung tăng đuổi theo.
Anh vẫn giống đời trước, bất cứ khi nào mình mở miệng, chỉ cần anh có, anh đều sẽ cho, dù trong lòng anh biết rõ trong mắt mình chỉ có tiền!
Mặc kệ lúc này anh có muốn hay không, cô như thuốc cao bôi trên da chó lại kéo lấy tay anh, dán bộ ngực sữa lên cánh tay rắn chắc đó, cười khanh khách nói: “Sau này em kiếm tiền chăm sóc anh với con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.