[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 17: Vết Cào & Dấu Cắn
Nhất Luân Minh Nguyệt
16/05/2024
Anh nhắm mắt lại, mặc kệ thân thể mềm mại thơm tho của cô dính sát vào người mình.
Ngày hôm sau, Trương Thúy Chi bị tiếng pháo đánh thức, cô lim dim mở mắt, chống thân thể ngồi dậy, mềm như bông dựa vào đầu giường.
Cô nhớ tối qua mình đến nhà chú Tư có uống rượu, lúc ấy bởi vì cảm thấy rượu trái cây khá ngon liền tham lam uống hơi nhiều, chuyện sau đó cô không nhớ gì hết!
Không nghĩ nữa, cô đứng dậy xuống giường, lại cảm thấy giữa hai chân trống rỗng, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang mặc áo của n Chí Cương, nhưng cô căn bản không nhớ mình thấy quần áo thế nào.
Xốc lên giường đệm kiểm tra, trên giường cũng không có vết máu nào, cô lại khẽ cử động thân thể, không có cảm giác bủn rủn, giữa hai chân cũng không có bất kỳ cảm giác kì lạ nào
Ngẫm lại cũng phải, n Chí Cương là người thế nào, người khác có thể không rõ, nhưng cô sao lại không biết, không thể nào có chuyện anh nhân lúc mình say rượu làm bậy được, cô không làm gì anh là tốt lắm rồi ấy!
Xuống giường, cô đi đôi dép nam quá cỡ đến trước tủ quần áo, vốn định lấy ra cái áo cũ trước khi xuất giá, nhưng lại phát hiện bên trong đã có thêm năm, sáu bộ quần áo hot trend một thời, còn có hai cái váy.
Cô thấy vậy thì hơi sửng sốt, tùy tay lấy ra một cái váy, đóng cửa tủ lại, đứng trước gương ngắm nghía, nhìn chiếc váy dài trong gương, kiểu dáng đơn giản lại không kém phần hào phóng.
Nguyên liệu còn là loại vải voan hiếm có khó tìm trên thị trường!
Cô cởi quần áo trên người ra, thay chiếc váy mới tinh.
n thị bên ngoài phòng ngủ nghe thấy động tĩnh trong phòng, đi vào cửa, cẩn thận thử nói.
“Thúy Chi dậy rồi à? Vợ Thuyên Trụ nghênh thú cũng sắp vào thôn rồi đấy, con thay quần áo đi rồi mẹ đưa con đi nhìn cô dâu.”
Trương Thúy Chi đang thay váy trong phòng, nghe vậy thì vén mành đi ra hỏi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ mua quần áo cho con nha, con thích lắm ạ.”
n thị nghe thấy con dâu nói vậy thì sửng sốt, lại nhìn thấy chiếc váy đuôi cá mới tinh con dâu đang mặc.
Bà lập tức hiểu ra Cương Tử trời chưa sáng đã không nói câu nào cưỡi xe đạp ra ngoài hơn một tiếng mới về để làm gì.
Trong rổ có một ít táo, với một ít trái cây khác, còn lại trong rổ có gì bà chưa kịp nhìn đã thấy thằng bé xách theo vào phòng ngủ.
Mới sáng sớm đã ra ngoài, chắc là cu cậu mua quần áo cho vợ nhỉ?
Nghĩ như vậy, bà nói với con dâu.
“Này không phải mẹ mua, là Cương Tử ra ngoài từ sáng sớm mua cho con đấy.”
Nghe mẹ chồng nói thế, Trương Thúy Chi trợn tròn mắt, thẳng nam sắt thép không biết lãng mạn là gì như n Chí Cương mà mua quần áo cho mình cơ á?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng được, nhưng đồng thời cũng có chút sung sướng nói không nên lời.
Cô vui vẻ chạy ra sân rửa mặt rồi đi theo mẹ chồng hóng náo nhiệt.
Lúc này, trong sân nhà Thuyên Trụ toàn người là người, vô cùng huyên náo, trong đám người, Trương Thúy Chi liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông nhà mình, giữa đám đông, anh tựa như trong bầy gà.
Mặt mày thâm thúy góc cạnh, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, khiến anh càng đẹp trai hơn!
Anh cao gần 1m9, thân hình vốn cao lớn thon dài, mặc chiếc áo sơ mi trắng không một nếp uốn, sạch sẽ như tuyết, phối hợp với chiếc quần xanh lục, tô đậm thêm dáng người đẹp vô cùng của anh!
Trương Thúy Chi lướt qua đám người, đi đến bên cạnh người đàn ông của mình, vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn như ngó sen, khoác lấy tay anh.
n Chí Cương nhìn thoáng qua người đang khoác tay mình, sau đó thu hồi tầm mắt nói.
“Sau này không được uống rượu.” Giọng nói trầm thấp mang theo chút nghiêm túc không thể bỏ qua.
Nghe thấy chồng mình nói vậy, Trương Thúy Chi không hiểu ra sao, bỏ ngoài tai ngẩng mặt nhìn anh chằm chằm.
Khi nhìn thấy dấu răng trên cổ anh, mơ hồ còn có thể thấy cả vết cào chưa mờ đi thì cô hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ tối qua sau khi mình uống say đã quậy phá… Lại nhớ đến sáng sớm mặc áo thun của anh.
Dù tự nhận da mặt mình còn dày hơn cả bức tường, giờ phút này cô lại cảm thấy thẹn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ngày hôm sau, Trương Thúy Chi bị tiếng pháo đánh thức, cô lim dim mở mắt, chống thân thể ngồi dậy, mềm như bông dựa vào đầu giường.
Cô nhớ tối qua mình đến nhà chú Tư có uống rượu, lúc ấy bởi vì cảm thấy rượu trái cây khá ngon liền tham lam uống hơi nhiều, chuyện sau đó cô không nhớ gì hết!
Không nghĩ nữa, cô đứng dậy xuống giường, lại cảm thấy giữa hai chân trống rỗng, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang mặc áo của n Chí Cương, nhưng cô căn bản không nhớ mình thấy quần áo thế nào.
Xốc lên giường đệm kiểm tra, trên giường cũng không có vết máu nào, cô lại khẽ cử động thân thể, không có cảm giác bủn rủn, giữa hai chân cũng không có bất kỳ cảm giác kì lạ nào
Ngẫm lại cũng phải, n Chí Cương là người thế nào, người khác có thể không rõ, nhưng cô sao lại không biết, không thể nào có chuyện anh nhân lúc mình say rượu làm bậy được, cô không làm gì anh là tốt lắm rồi ấy!
Xuống giường, cô đi đôi dép nam quá cỡ đến trước tủ quần áo, vốn định lấy ra cái áo cũ trước khi xuất giá, nhưng lại phát hiện bên trong đã có thêm năm, sáu bộ quần áo hot trend một thời, còn có hai cái váy.
Cô thấy vậy thì hơi sửng sốt, tùy tay lấy ra một cái váy, đóng cửa tủ lại, đứng trước gương ngắm nghía, nhìn chiếc váy dài trong gương, kiểu dáng đơn giản lại không kém phần hào phóng.
Nguyên liệu còn là loại vải voan hiếm có khó tìm trên thị trường!
Cô cởi quần áo trên người ra, thay chiếc váy mới tinh.
n thị bên ngoài phòng ngủ nghe thấy động tĩnh trong phòng, đi vào cửa, cẩn thận thử nói.
“Thúy Chi dậy rồi à? Vợ Thuyên Trụ nghênh thú cũng sắp vào thôn rồi đấy, con thay quần áo đi rồi mẹ đưa con đi nhìn cô dâu.”
Trương Thúy Chi đang thay váy trong phòng, nghe vậy thì vén mành đi ra hỏi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ mua quần áo cho con nha, con thích lắm ạ.”
n thị nghe thấy con dâu nói vậy thì sửng sốt, lại nhìn thấy chiếc váy đuôi cá mới tinh con dâu đang mặc.
Bà lập tức hiểu ra Cương Tử trời chưa sáng đã không nói câu nào cưỡi xe đạp ra ngoài hơn một tiếng mới về để làm gì.
Trong rổ có một ít táo, với một ít trái cây khác, còn lại trong rổ có gì bà chưa kịp nhìn đã thấy thằng bé xách theo vào phòng ngủ.
Mới sáng sớm đã ra ngoài, chắc là cu cậu mua quần áo cho vợ nhỉ?
Nghĩ như vậy, bà nói với con dâu.
“Này không phải mẹ mua, là Cương Tử ra ngoài từ sáng sớm mua cho con đấy.”
Nghe mẹ chồng nói thế, Trương Thúy Chi trợn tròn mắt, thẳng nam sắt thép không biết lãng mạn là gì như n Chí Cương mà mua quần áo cho mình cơ á?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng được, nhưng đồng thời cũng có chút sung sướng nói không nên lời.
Cô vui vẻ chạy ra sân rửa mặt rồi đi theo mẹ chồng hóng náo nhiệt.
Lúc này, trong sân nhà Thuyên Trụ toàn người là người, vô cùng huyên náo, trong đám người, Trương Thúy Chi liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông nhà mình, giữa đám đông, anh tựa như trong bầy gà.
Mặt mày thâm thúy góc cạnh, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, khiến anh càng đẹp trai hơn!
Anh cao gần 1m9, thân hình vốn cao lớn thon dài, mặc chiếc áo sơ mi trắng không một nếp uốn, sạch sẽ như tuyết, phối hợp với chiếc quần xanh lục, tô đậm thêm dáng người đẹp vô cùng của anh!
Trương Thúy Chi lướt qua đám người, đi đến bên cạnh người đàn ông của mình, vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn như ngó sen, khoác lấy tay anh.
n Chí Cương nhìn thoáng qua người đang khoác tay mình, sau đó thu hồi tầm mắt nói.
“Sau này không được uống rượu.” Giọng nói trầm thấp mang theo chút nghiêm túc không thể bỏ qua.
Nghe thấy chồng mình nói vậy, Trương Thúy Chi không hiểu ra sao, bỏ ngoài tai ngẩng mặt nhìn anh chằm chằm.
Khi nhìn thấy dấu răng trên cổ anh, mơ hồ còn có thể thấy cả vết cào chưa mờ đi thì cô hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ tối qua sau khi mình uống say đã quậy phá… Lại nhớ đến sáng sớm mặc áo thun của anh.
Dù tự nhận da mặt mình còn dày hơn cả bức tường, giờ phút này cô lại cảm thấy thẹn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.