[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 39: Hạ Thân Trần Như Nhộng
Nhất Luân Minh Nguyệt
22/05/2024
n Chí Cương đi đến bên bàn, đặt hộp cơm cùng với sữa bò lên trên, sau đó anh đi tới bên giường, đưa tay kéo chăn trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng nói với người đang ngủ say: “Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp.” Vừa nói anh vừa trải chăn cẩn thận đắp lên cho cô.
Trương Thúy Chi đang ngủ trên giường, bởi vì thêm một chiếc chăn nên không cuộn tròn người ngủ như trước nữa, nhưng vẫn theo thói quen vùi mặt vào trong chăn.
Cô giống như không nghe thấy lời anh nói, xoay người lại quay lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy cô như vậy, rõ ràng là rất mệt mỏi. Vì vậy n Chí Cương cũng không gọi cô dậy nữa, anh chỉ có thể đứng dậy đậy đồ ăn cẩn thận, nghĩ sau khi cô tỉnh lại ăn cũng được.
Nhân lúc cô vẫn còn đang ngủ, n Chí Cương liền đi tắm sau đó đem quần áo cô cởi ra đi giặt, lúc này anh mới phát hiện cô không mang theo quần áo để thay, không chắc chắn có phải cô định sau khi thức dậy sẽ rời đi luôn hay không.
Đợi Trương Thúy Chi tỉnh dậy, liền đợi một mạch đến mười giờ tối, người trên giường vẫn không có chút ý định muốn tỉnh lại nên anh liền cởi quần áo, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.
Giây tiếp theo, thân thể ngát hương liền sát đến gần anh. Khi chân cô chen vào giữa hai chân n Chí Cương, lúc này anh mới phát hiện phía dưới cô trống không trần như nhộng, làn da mịn màng mỏng manh tiếp xúc cơ thể mình.
Anh vô thức nhớ lại khung cảnh cô triền miên dưới thân mình vào buổi trưa, hô hấp hơi trầm xuống, yết hầu khẽ lăn lộn, đưa tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, anh cúi đầu hôn cô thật sâu.
n Chí Cương siết chặt vòng tay, thầm cảm thán cô cũng thật to gan, một người phụ nữ dám chạy xa như thế tìm mình, cũng không sợ dọc đường gặp phải chuyện gì nguy hiểm!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thúy Chi đang ngủ trong vòng tay nóng bỏng đột nhiên khẽ cựa quậy tỉnh giấc. Cô mở đôi mắt ngái ngủ ra, đập vào mắt là bộ ngực rắn chắc cường tráng.
Cô dần tỉnh táo lại mới nhớ ra ngày hôm qua bản thân một mình chạy đến quân đội, liền nép vào vòng tay anh lười biếng vươn vai. Bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được bản thân còn sống!
Lúc này, đỉnh đầu cô chợt vang lên một giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: "Có đói không?"
Nghe anh hỏi, Trương Thúy Chi theo thói quen lật người cưỡi lên bụng anh, quấn chăn quanh người, cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình, xù lông chất vấn: "Trạm canh hôm qua liên lạc với anh, tại sao anh không ra đón em?"
Theo động tác di chuyển của Trương Thúy Chi, n Chí Cương vô thức giơ tay lên bảo vệ phía sau eo cô, nhìn người chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đang ngồi trên người mình.
Khuy trên cổ áo cô chưa cài hết, xộc xệch trượt xuống một bên vai để lộ nửa bán cầu ngực. Hai điểm trên ngực hơi nhô lên, cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh quyến rũ bên dưới.
Thấy nhìn tới đây, yết hầu khô khốc của anh lăn lên lăn xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề: "Mấy ngày trước Doãn Thêu Quyên cũng tới đây, anh tưởng lại là cô ấy tới cho nên trực tiếp từ chối, không ngờ em cũng tới."
Nghe anh nói như vậy, trên mặt Trương Thúy Chi hiện xoẹt qua một tia kinh ngạc, cô không ngờ con bướm dâm đãng đó vậy mà cũng dám đến quân đội, cũng may bản thân cũng chạy đến, nếu không thì cái gì cũng không biết.
Người phụ nữ đó, đúng là âm hồn bất tán!
Trương Thúy Chi thu lại tư thế tra hỏi anh, nằm phủ lên bộ ngực rộng lớn đó, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Vậy em để lại số điện thoại ở nhà cho anh, tại sao anh không gọi lại?" Cô tức giận cắn mạnh vào cổ n Chí Cương.
Khoảnh khắc đôi môi ẩm ướt và mềm mại chạm vào, n Chí Cương khẽ rên lên một tiếng, không phải vì đau mà là bị cô tùy tiện ma sát hai cái, phía dưới đã bắt đầu cứng lên rồi!
Anh nuốt khan, giọng nói trầm khàn: “Lúc đó anh rất bận, đang định gọi điện cho em thì lại không thấy tờ giấy ghi số điện thoại đâu nữa.”
Anh vừa nói, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vừa nắm lấy bàn chân nhỏ đang nhét trong quần anh của cô, nói bằng thanh âm đang cố gắng kiềm chế: “Đừng nghịch nữa, lát nữa phải dậy rồi.” Còn chưa kịp nói xong, lời tiếp theo đã bị đôi môi mềm mại ẩm ướt chặn lại.
Trương Thúy Chi đang ngủ trên giường, bởi vì thêm một chiếc chăn nên không cuộn tròn người ngủ như trước nữa, nhưng vẫn theo thói quen vùi mặt vào trong chăn.
Cô giống như không nghe thấy lời anh nói, xoay người lại quay lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy cô như vậy, rõ ràng là rất mệt mỏi. Vì vậy n Chí Cương cũng không gọi cô dậy nữa, anh chỉ có thể đứng dậy đậy đồ ăn cẩn thận, nghĩ sau khi cô tỉnh lại ăn cũng được.
Nhân lúc cô vẫn còn đang ngủ, n Chí Cương liền đi tắm sau đó đem quần áo cô cởi ra đi giặt, lúc này anh mới phát hiện cô không mang theo quần áo để thay, không chắc chắn có phải cô định sau khi thức dậy sẽ rời đi luôn hay không.
Đợi Trương Thúy Chi tỉnh dậy, liền đợi một mạch đến mười giờ tối, người trên giường vẫn không có chút ý định muốn tỉnh lại nên anh liền cởi quần áo, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.
Giây tiếp theo, thân thể ngát hương liền sát đến gần anh. Khi chân cô chen vào giữa hai chân n Chí Cương, lúc này anh mới phát hiện phía dưới cô trống không trần như nhộng, làn da mịn màng mỏng manh tiếp xúc cơ thể mình.
Anh vô thức nhớ lại khung cảnh cô triền miên dưới thân mình vào buổi trưa, hô hấp hơi trầm xuống, yết hầu khẽ lăn lộn, đưa tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, anh cúi đầu hôn cô thật sâu.
n Chí Cương siết chặt vòng tay, thầm cảm thán cô cũng thật to gan, một người phụ nữ dám chạy xa như thế tìm mình, cũng không sợ dọc đường gặp phải chuyện gì nguy hiểm!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thúy Chi đang ngủ trong vòng tay nóng bỏng đột nhiên khẽ cựa quậy tỉnh giấc. Cô mở đôi mắt ngái ngủ ra, đập vào mắt là bộ ngực rắn chắc cường tráng.
Cô dần tỉnh táo lại mới nhớ ra ngày hôm qua bản thân một mình chạy đến quân đội, liền nép vào vòng tay anh lười biếng vươn vai. Bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được bản thân còn sống!
Lúc này, đỉnh đầu cô chợt vang lên một giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: "Có đói không?"
Nghe anh hỏi, Trương Thúy Chi theo thói quen lật người cưỡi lên bụng anh, quấn chăn quanh người, cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình, xù lông chất vấn: "Trạm canh hôm qua liên lạc với anh, tại sao anh không ra đón em?"
Theo động tác di chuyển của Trương Thúy Chi, n Chí Cương vô thức giơ tay lên bảo vệ phía sau eo cô, nhìn người chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đang ngồi trên người mình.
Khuy trên cổ áo cô chưa cài hết, xộc xệch trượt xuống một bên vai để lộ nửa bán cầu ngực. Hai điểm trên ngực hơi nhô lên, cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh quyến rũ bên dưới.
Thấy nhìn tới đây, yết hầu khô khốc của anh lăn lên lăn xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề: "Mấy ngày trước Doãn Thêu Quyên cũng tới đây, anh tưởng lại là cô ấy tới cho nên trực tiếp từ chối, không ngờ em cũng tới."
Nghe anh nói như vậy, trên mặt Trương Thúy Chi hiện xoẹt qua một tia kinh ngạc, cô không ngờ con bướm dâm đãng đó vậy mà cũng dám đến quân đội, cũng may bản thân cũng chạy đến, nếu không thì cái gì cũng không biết.
Người phụ nữ đó, đúng là âm hồn bất tán!
Trương Thúy Chi thu lại tư thế tra hỏi anh, nằm phủ lên bộ ngực rộng lớn đó, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Vậy em để lại số điện thoại ở nhà cho anh, tại sao anh không gọi lại?" Cô tức giận cắn mạnh vào cổ n Chí Cương.
Khoảnh khắc đôi môi ẩm ướt và mềm mại chạm vào, n Chí Cương khẽ rên lên một tiếng, không phải vì đau mà là bị cô tùy tiện ma sát hai cái, phía dưới đã bắt đầu cứng lên rồi!
Anh nuốt khan, giọng nói trầm khàn: “Lúc đó anh rất bận, đang định gọi điện cho em thì lại không thấy tờ giấy ghi số điện thoại đâu nữa.”
Anh vừa nói, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vừa nắm lấy bàn chân nhỏ đang nhét trong quần anh của cô, nói bằng thanh âm đang cố gắng kiềm chế: “Đừng nghịch nữa, lát nữa phải dậy rồi.” Còn chưa kịp nói xong, lời tiếp theo đã bị đôi môi mềm mại ẩm ướt chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.