[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 38: Cũng Không Thấy Buồn
Nhất Luân Minh Nguyệt
22/05/2024
Sau khi cô ngủ say không bao lâu, cửa phòng mở ra từ bên ngoài.
n Chí Cương mặc quân phục màu nâu được thiết kế riêng, vừa mở cửa ra là đã thấy chiếc chăn vốn được gấp ngăn nắp của mình bị mở ra, trong chăn có bọc một người, quấn gọn cơ thể như con nhộng.
Anh lập tức nhớ tới cuộc điện thoại mà người gác cổng đã nói, lúc đó anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ đó là Doãn Thêu Quyên, thế nên mới trực tiếp từ chối gặp.
Nhận thấy người ở phía sau đi theo lên, anh lập tức chặn tầm mắt của anh ấy bằng cơ thể cao lớn cường tráng.
"Gọi một phần đồ ăn tới giúp tôi, sẵn tiện gọi luôn một ít sữa nữa nhé." Nói xong, anh không đợi người phía sau đáp lại mà nhốt luôn anh ấy ngoài cửa.
Trong giây phút đóng cửa phòng, Ngụy Minh thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh, nếu không khuôn mặt coi như cũng không tồi của anh ấy đã gặp kiếp nạn rồi.
Anh ấy lại nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt không nói nên lời, chẳng phải vừa mới ăn xong à? Sao bây giờ lại muốn gọi thêm một phần nữa, chẳng lẽ trong phòng anh có giấu ai à?
n Chí Cương bước qua, đi vào trước giường, ngồi xuống, nhìn dưới đệm chăn. Cô cuộn mình lại rất kín, chỉ chừa lại một ít tóc rũ ra ở bên ngoài.
Anh không kiềm được mà cười, cô cũng không thấy chán à.
Anh đưa tay kéo chăn trên đỉnh đầu cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đỏ và hàng mi đen, ngón tay vén hai sợi tóc bên má ra, mu bàn tay vô thức cọ lên hai má trắng nõn mềm mại kia.
Nhưng có thế nào thì anh cũng không ngờ cô sẽ đi một quãng đường xa tới gặp mình, mà mình nhận được điện thoại báo trước thì lại không đi đón cô vào được, cũng không biết một mình đi vào bằng cách nào.
Dựa theo tính tình của cô, có lẽ sau khi tỉnh lại thì cô sẽ náo loạn với anh, nụ cười ở khóe môi sâu thêm mấy phần, khiến cho ánh mắt cũng trở nên dịu dàng theo.
Trương Thúy Chi đang ngủ say, đầu rụt lại trong chăn, chôn mặt vào trong chăn.
Thấy cô như thế, n Chí Cương mới thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài. Không tốn nhiều thời gian, khi trở về, giữa hai khuỷu tay anh có vác thêm hai chiếc chăn bông mới tinh.
Ngụy Minh mua đồ ăn xong, gõ cửa lớn tiếng kêu:
" n Sở, đồ ăn có rồi."
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra từ bên trong, n Chí Cương lập tức nhận lấy hộp cơm từ trong tay anh ấy, dùng cơ thể ngăn người đang muốn tiến vào trong kia.
"Còn có việc gì sao?"
Ngụy Minh bị ngăn ở bên ngoài chỉ muốn nhìn vào bên trong, nhưng người ở trước mặt cao hơn anh ấy rất nhiều, cơ thể lại che chắn kín, anh ấy chỉ có thể thu tầm mắt trong phẫn nộ, sau đó nở một nụ cười tươi hỏi:
"Hồi nãy tôi thấy cậu cầm hai cái chăn mới đi, không phải là vợ cậu đến đấy chứ?"
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu đã mang theo sự khẳng định.
Anh ấy biết rõ, n Chí Cương này không sợ lạnh, mùa đông rét buốt chỉ cần một cái giường là giải quyết xong rồi.
Nhưng bây giờ anh phải tự tay đi lấy hai cái chăn mới, rất rõ ràng, chắc chắn trong phòng anh có thêm người khác. Nếu không vừa rồi anh cũng không nhốt anh ấy ở ngoài cửa.
Nghĩ đến đây, anh ấy càng muốn chứng minh suy đoán của mình hơn.
Dù sao lần trước anh ấy cũng nghe nói có một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp đến tìm anh, lúc đó tất cả mọi người đều tưởng là vợ anh, ai cũng tò mò đến nhìn lén từ xa một chút.
Mặc dù khoảng cách xa nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra sự xinh đẹp của người đó. Chỉ có ông anh họ n này, không đưa người ta vào trong thì thôi, khi trở về còn mang cái mặt đen này, vì thế nên tất cả mọi người không ai hỏi, lại càng không ai dám trêu chọc anh.
n Chí Cương nhận lấy hộp cơm từ tay anh ấy, còn thêm sữa, thản nhiên đáp lại:
"Ừ." Nói xong thì lại nhốt anh ấy ngoài cửa.
Ngụy Minh ngây ra một lúc rồi mới từ từ tiêu hóa được cái chữ "Ừ" kia của n Chí Cương. Vậy là, vợ anh đến đơn vị thật sao?
Anh ấy lập tức giống như tìm được một chuyện thú vị nào đó, trong lòng ngứa ngáy muốn nhìn xem vợ của n Chí Cương trông như thế nào mà có thể khiến cho n Chí Cương lạnh lùng như tảng băng ngàn năm phải bảo vệ kín kẽ như vậy!
n Chí Cương mặc quân phục màu nâu được thiết kế riêng, vừa mở cửa ra là đã thấy chiếc chăn vốn được gấp ngăn nắp của mình bị mở ra, trong chăn có bọc một người, quấn gọn cơ thể như con nhộng.
Anh lập tức nhớ tới cuộc điện thoại mà người gác cổng đã nói, lúc đó anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ đó là Doãn Thêu Quyên, thế nên mới trực tiếp từ chối gặp.
Nhận thấy người ở phía sau đi theo lên, anh lập tức chặn tầm mắt của anh ấy bằng cơ thể cao lớn cường tráng.
"Gọi một phần đồ ăn tới giúp tôi, sẵn tiện gọi luôn một ít sữa nữa nhé." Nói xong, anh không đợi người phía sau đáp lại mà nhốt luôn anh ấy ngoài cửa.
Trong giây phút đóng cửa phòng, Ngụy Minh thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh, nếu không khuôn mặt coi như cũng không tồi của anh ấy đã gặp kiếp nạn rồi.
Anh ấy lại nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt không nói nên lời, chẳng phải vừa mới ăn xong à? Sao bây giờ lại muốn gọi thêm một phần nữa, chẳng lẽ trong phòng anh có giấu ai à?
n Chí Cương bước qua, đi vào trước giường, ngồi xuống, nhìn dưới đệm chăn. Cô cuộn mình lại rất kín, chỉ chừa lại một ít tóc rũ ra ở bên ngoài.
Anh không kiềm được mà cười, cô cũng không thấy chán à.
Anh đưa tay kéo chăn trên đỉnh đầu cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đỏ và hàng mi đen, ngón tay vén hai sợi tóc bên má ra, mu bàn tay vô thức cọ lên hai má trắng nõn mềm mại kia.
Nhưng có thế nào thì anh cũng không ngờ cô sẽ đi một quãng đường xa tới gặp mình, mà mình nhận được điện thoại báo trước thì lại không đi đón cô vào được, cũng không biết một mình đi vào bằng cách nào.
Dựa theo tính tình của cô, có lẽ sau khi tỉnh lại thì cô sẽ náo loạn với anh, nụ cười ở khóe môi sâu thêm mấy phần, khiến cho ánh mắt cũng trở nên dịu dàng theo.
Trương Thúy Chi đang ngủ say, đầu rụt lại trong chăn, chôn mặt vào trong chăn.
Thấy cô như thế, n Chí Cương mới thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài. Không tốn nhiều thời gian, khi trở về, giữa hai khuỷu tay anh có vác thêm hai chiếc chăn bông mới tinh.
Ngụy Minh mua đồ ăn xong, gõ cửa lớn tiếng kêu:
" n Sở, đồ ăn có rồi."
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra từ bên trong, n Chí Cương lập tức nhận lấy hộp cơm từ trong tay anh ấy, dùng cơ thể ngăn người đang muốn tiến vào trong kia.
"Còn có việc gì sao?"
Ngụy Minh bị ngăn ở bên ngoài chỉ muốn nhìn vào bên trong, nhưng người ở trước mặt cao hơn anh ấy rất nhiều, cơ thể lại che chắn kín, anh ấy chỉ có thể thu tầm mắt trong phẫn nộ, sau đó nở một nụ cười tươi hỏi:
"Hồi nãy tôi thấy cậu cầm hai cái chăn mới đi, không phải là vợ cậu đến đấy chứ?"
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu đã mang theo sự khẳng định.
Anh ấy biết rõ, n Chí Cương này không sợ lạnh, mùa đông rét buốt chỉ cần một cái giường là giải quyết xong rồi.
Nhưng bây giờ anh phải tự tay đi lấy hai cái chăn mới, rất rõ ràng, chắc chắn trong phòng anh có thêm người khác. Nếu không vừa rồi anh cũng không nhốt anh ấy ở ngoài cửa.
Nghĩ đến đây, anh ấy càng muốn chứng minh suy đoán của mình hơn.
Dù sao lần trước anh ấy cũng nghe nói có một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp đến tìm anh, lúc đó tất cả mọi người đều tưởng là vợ anh, ai cũng tò mò đến nhìn lén từ xa một chút.
Mặc dù khoảng cách xa nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra sự xinh đẹp của người đó. Chỉ có ông anh họ n này, không đưa người ta vào trong thì thôi, khi trở về còn mang cái mặt đen này, vì thế nên tất cả mọi người không ai hỏi, lại càng không ai dám trêu chọc anh.
n Chí Cương nhận lấy hộp cơm từ tay anh ấy, còn thêm sữa, thản nhiên đáp lại:
"Ừ." Nói xong thì lại nhốt anh ấy ngoài cửa.
Ngụy Minh ngây ra một lúc rồi mới từ từ tiêu hóa được cái chữ "Ừ" kia của n Chí Cương. Vậy là, vợ anh đến đơn vị thật sao?
Anh ấy lập tức giống như tìm được một chuyện thú vị nào đó, trong lòng ngứa ngáy muốn nhìn xem vợ của n Chí Cương trông như thế nào mà có thể khiến cho n Chí Cương lạnh lùng như tảng băng ngàn năm phải bảo vệ kín kẽ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.