[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 37: Tới Nơi Thành Công
Nhất Luân Minh Nguyệt
21/05/2024
Lúc này, cô thấy vô cùng may mắn khi hành lang toa xe có nhiều người đứng. Cô nhân lúc có nhiều người đông đúc, đi xuống xe theo dòng người.
Cô nhanh chóng để bản thân hòa vào trong dòng người, sau đó tìm một cái cột lớn rồi nấp phía sau. Cô nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn chăm chú vào người phụ nữ trung niên vẫn còn ngồi trên xe lửa.
Lúc này, cô thấy bà ta lại ra hiệu, sau đó có hai người đàn ông đứng dậy, đẩy đám người ra và liên tục đi về phía điểm nối hai toa xe.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim cô nảy lên đến cổ họng, bất tri bất giác, lòng bàn tay đang siết chặt của cô đã đổ đầy mồ hôi.
Mãi đến khi cửa xe lửa đóng lại, sau đó khởi động, cô xác định bọn họ không xuống xe, nhìn chăm chú và xe lửa đang chạy càng lúc càng xa, lúc này mới vô lực ngồi xổm xuống.
Cô lại đợi thêm một lúc nữa. May mắn là khi ra ngoài, cô đã bỏ tiền trong quần áo đang mặc, lúc đó chỉ vì phòng ngừa kẻ trộm.
Không ngờ lúc đụng phải bọn buôn người, không dám ở lại đợi lâu nữa, cô lại mua thêm vé xe lửa gần nhất.
Mãi đến khi lên xe lửa lần nữa, sau những trải nghiệm trước đó, cô không dám nơi lỏng cảnh giác nữa. Cô nhìn ai cũng cảm thấy đó là người xấu, trong trạng thái thần kinh căng thẳng, cô lại chịu đựng thêm ba tiếng, lúc này mới đến nơi cô muốn.
Cô đi xuống xe lửa, lên xe buýt, chờ thêm gần nửa tiếng, kéo cửa sổ ra, nhìn về phía cột cờ dựng cao thẳng cách đó không xa, ánh lên sắc màu đỏ tươi đẹp.
Lúc này, trái tim cô mới dịu xuống một chút.
Người lính gác cửa nhìn thoáng qua mẩu giấy mình nhận được, lễ phép nói:
"Đồng chí, xin cô chờ một chút."
Rất nhanh, không bao lâu sau, người lính gác cửa đã nói với Trương Thúy Chi.
"Xin lỗi đồng chí, vừa rồi bên n Sở nói anh ấy không quen cô."
Nghe lời người lính nói, Trương Thúy Chi hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Mình đã khổ cực chạy từ xa tới đây, trên đường còn bị bọn buôn người chú ý, thế mà n Chí Cương lại không gặp mặt cô được một lần nào?
Đã hơn hai tháng rồi, có tức giận cỡ nào thì cũng tiêu tan rồi chứ... Huống hồ trước khi đi anh còn chuẩn bị nhiều quần áo cho cô như thế, làm vậy để chi?
Đúng lúc này, một chiếc xe quân dụng dừng lại.
Cửa kính xe bị mở ra, bên trong xe có một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn khôi ngô, từ ngũ quan sáng sủa của ông có thể nhận ra phong thái anh tuấn khi còn trẻ.
Sau khi nhìn người đứng gác cổng, ông đẩy cửa ra, bước xuống xe. Ông tiến lại gần, dò hỏi với ánh mắt hiền lành:
"Cháu là vợ Chí Cương à?"
Trương Thúy Chi giương mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, ngũ quan có mấy phần giống với n Chí Cương, trong trí nhớ cô cũng không nhớ mình có quen nhân vật số 1 như vậy.
Trong lúc khó hiểu, cô lên tiếng đáp lại:
"Vâng."
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, sau đó nói với sĩ quan phụ tá cùng xuống xe ở phía sau.
"Tiểu Triệu, cậu đăng ký đi, tôi đưa người vào trước đã."
Cứ như thế, Trương Thúy Chi được đưa thẳng đến chỗ n Chí Cương ở, lại còn nhận được chìa khóa phòng của anh. Người kia còn chu đáo cho người chuẩn bị khăn mặt, bàn chải, ly mới tinh.
Cô cầm mấy thứ này, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy căn phòng không quá lớn nhưng rất sạch sẽ, nội thất đầy đủ tiện nghi.
Cô đóng kín cửa, kéo rèm, rửa mặt đơn giản một chút.
Cô cởi hết quần áo trên người, cố chịu đựng sự rét lạnh của đầu đông, lau lại cơ thể bằng nước ấm.
Sau đó cô lấy một bộ quần áo màu trắng từ trong tủ quần áo, mặc lên người, bộ quần áo rộng thùng thình phủ thẳng đến gốc đùi, làm lộ hai đùi thẳng tắp trắng bóc bên dưới. Cô xốc chăn lên rồi chui vào nằm.
Cô đã không được nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi, lúc này cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô nằm trên chiếc giường hơi cứng, đắp chăn bông, ngửi mùi xà phòng quen thuộc còn lưu lại bên trên, cơn buồn ngủ đánh úp tới như thủy triều, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Cô nhanh chóng để bản thân hòa vào trong dòng người, sau đó tìm một cái cột lớn rồi nấp phía sau. Cô nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn chăm chú vào người phụ nữ trung niên vẫn còn ngồi trên xe lửa.
Lúc này, cô thấy bà ta lại ra hiệu, sau đó có hai người đàn ông đứng dậy, đẩy đám người ra và liên tục đi về phía điểm nối hai toa xe.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim cô nảy lên đến cổ họng, bất tri bất giác, lòng bàn tay đang siết chặt của cô đã đổ đầy mồ hôi.
Mãi đến khi cửa xe lửa đóng lại, sau đó khởi động, cô xác định bọn họ không xuống xe, nhìn chăm chú và xe lửa đang chạy càng lúc càng xa, lúc này mới vô lực ngồi xổm xuống.
Cô lại đợi thêm một lúc nữa. May mắn là khi ra ngoài, cô đã bỏ tiền trong quần áo đang mặc, lúc đó chỉ vì phòng ngừa kẻ trộm.
Không ngờ lúc đụng phải bọn buôn người, không dám ở lại đợi lâu nữa, cô lại mua thêm vé xe lửa gần nhất.
Mãi đến khi lên xe lửa lần nữa, sau những trải nghiệm trước đó, cô không dám nơi lỏng cảnh giác nữa. Cô nhìn ai cũng cảm thấy đó là người xấu, trong trạng thái thần kinh căng thẳng, cô lại chịu đựng thêm ba tiếng, lúc này mới đến nơi cô muốn.
Cô đi xuống xe lửa, lên xe buýt, chờ thêm gần nửa tiếng, kéo cửa sổ ra, nhìn về phía cột cờ dựng cao thẳng cách đó không xa, ánh lên sắc màu đỏ tươi đẹp.
Lúc này, trái tim cô mới dịu xuống một chút.
Người lính gác cửa nhìn thoáng qua mẩu giấy mình nhận được, lễ phép nói:
"Đồng chí, xin cô chờ một chút."
Rất nhanh, không bao lâu sau, người lính gác cửa đã nói với Trương Thúy Chi.
"Xin lỗi đồng chí, vừa rồi bên n Sở nói anh ấy không quen cô."
Nghe lời người lính nói, Trương Thúy Chi hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Mình đã khổ cực chạy từ xa tới đây, trên đường còn bị bọn buôn người chú ý, thế mà n Chí Cương lại không gặp mặt cô được một lần nào?
Đã hơn hai tháng rồi, có tức giận cỡ nào thì cũng tiêu tan rồi chứ... Huống hồ trước khi đi anh còn chuẩn bị nhiều quần áo cho cô như thế, làm vậy để chi?
Đúng lúc này, một chiếc xe quân dụng dừng lại.
Cửa kính xe bị mở ra, bên trong xe có một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn khôi ngô, từ ngũ quan sáng sủa của ông có thể nhận ra phong thái anh tuấn khi còn trẻ.
Sau khi nhìn người đứng gác cổng, ông đẩy cửa ra, bước xuống xe. Ông tiến lại gần, dò hỏi với ánh mắt hiền lành:
"Cháu là vợ Chí Cương à?"
Trương Thúy Chi giương mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, ngũ quan có mấy phần giống với n Chí Cương, trong trí nhớ cô cũng không nhớ mình có quen nhân vật số 1 như vậy.
Trong lúc khó hiểu, cô lên tiếng đáp lại:
"Vâng."
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, sau đó nói với sĩ quan phụ tá cùng xuống xe ở phía sau.
"Tiểu Triệu, cậu đăng ký đi, tôi đưa người vào trước đã."
Cứ như thế, Trương Thúy Chi được đưa thẳng đến chỗ n Chí Cương ở, lại còn nhận được chìa khóa phòng của anh. Người kia còn chu đáo cho người chuẩn bị khăn mặt, bàn chải, ly mới tinh.
Cô cầm mấy thứ này, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy căn phòng không quá lớn nhưng rất sạch sẽ, nội thất đầy đủ tiện nghi.
Cô đóng kín cửa, kéo rèm, rửa mặt đơn giản một chút.
Cô cởi hết quần áo trên người, cố chịu đựng sự rét lạnh của đầu đông, lau lại cơ thể bằng nước ấm.
Sau đó cô lấy một bộ quần áo màu trắng từ trong tủ quần áo, mặc lên người, bộ quần áo rộng thùng thình phủ thẳng đến gốc đùi, làm lộ hai đùi thẳng tắp trắng bóc bên dưới. Cô xốc chăn lên rồi chui vào nằm.
Cô đã không được nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi, lúc này cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô nằm trên chiếc giường hơi cứng, đắp chăn bông, ngửi mùi xà phòng quen thuộc còn lưu lại bên trên, cơn buồn ngủ đánh úp tới như thủy triều, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.