Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Chương 26: Đi Nhờ Xe
Chi Hạnh
11/11/2022
Không bao lâu, cả ba người đều không nghe thấy được động tĩnh gì, mới phản ứng lại.
Mặt Sẹo nhanh chóng đi tới, không thấy bóng dáng Tống Thanh Vân đâu.
Cmn! Chớp mắt một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Mặt Sẹo nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng, hơn nữa nếu chạy cũng phải nghe thấy được động tĩnh, ba người vẻ mặt như thấy quỷ, không rõ hiện tại là như thế nào.
Mặt Sẹo nhìn về phía hai tên đàn em, hai người kia trăm miệng một lời nói: “Anh cả, vợ anh mất tiêu rồi.”
Tống Thanh Vân ở trong không gian, nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, khi nghe thấy tiếng xe ô tô chạy lại gần đây, Tống Thanh Vân liền ra khỏi không gian, xuất hiện đúng chỗ lùm cây ban nãy, may mắn ba người kia đã tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm, Tống Thanh Vân đột nhiên xuất hiện cũng chưa bị phát hiện, cô nhanh chóng chạy xuống triền núi, đi thẳng về phía đường quốc lộ hét to: “Mấy tên cướp ở chỗ này, mau tới bắt người!”
“Bọn cướp đều ở chỗ này!”
Tống Thanh Vân vừa hét xong, liền nghe thấy một tên đàn em của Mặt Sẹo hô to: “Anh cả, cô ta ở chỗ đó!”
Ba người Mặt Sẹo nhanh chóng đuổi tới chỗ Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân điên cuồng chạy xuống triền núi, đợi chạy tới đường quốc lộ sẽ tạm thời an toàn, mà lúc này cô cũng nghe thấy tiếng la của anh ba.
“Mặc kệ cô ta có là đàn bà con gái, Điều Tử xông lên!” Một tên thuộc hạ khác của Mặt Sẹo đứng trên triền núi gần đường quốc lộ, vừa vặn tới gần một chiếc xe ngừng ở bên đường, có vài người xuống xe, trong đó còn có người mặc cảnh phục của công an ở trấn trên, vội vàng quát lớn về phía hai người anh em của mình: “Anh cả, Nhị Mao, chạy mau!”
Mặt Sẹo lập tức dừng chân không đuổi theo Tống Thanh Vân, đi lên vài bước về phía triền núi, nhìn thấy có người đang chạy tới, lập tức híp mắt nhìn về phía Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân đã chạy xuống triền núi, không quay đầu lại, nhưng vẫn luôn có cảm giác giống như bị một con rắn độc theo dõi, sợ hãi sởn tóc gáy, cũng may Tống Thanh Long đã tới, Tống Thanh Vân cũng yên lòng.
Lần đi tuần tra này chính là do công an Trương ở trấn trên tới phụ trách, đi cùng còn có mấy người quen mặt ở trong cục công an ở trấn trên, lúc Tống Thanh Vân còn học cấp hai ở trấn trên, từng tới trường cấp hai của trấn trên tổ chức một buổi ngoại khóa, Tống Thanh Vân có chút ấn tượng, lúc này may mắn trong số bốn người thì có công an Trương mang theo súng lục, đánh gục hai tên đàn em của Mặt sẹo, bắt được hai người, đáng tiếc đã để Mặt Sẹo trốn thoát, khiến công an Trương nhịn không được giận mắng: “Lại để thằng nhãi ranh kia trốn thoát!”
Công an Trương dù gì cũng làm người phụ trách trong Cục công an của trấn trên lâu như vậy, tư duy nhanh nhẹn, lập tức phái người trước tiên đem hai người này về thẩm vấn, sau đó bắt kẻ đó chỉ ra và xác nhận hang ổ của bọn chúng.
Những chuyện kế tiếp, đã không phải dân chúng như Tống Thanh Vân bọn họ có thể cai quản, Tống Thanh Vân cùng anh ba đang muốn rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi gương mặt xa lạ nhìn về phía cô cười nói: “Cô bé sợ hãi lắm phải không, giúp đỡ chúng ta bắt được kẻ xấu thì tốt rồi.
Tống Thanh Vân sửng sốt, vội vàng nói: “Không có, em không sợ bọn họ.”
“Lá gan còn rất lớn.” Người đàn ông trẻ tuổi lại cười nói.
Tống Thanh Vân đỏ mặt, cười thẹn thùng.
Lúc này anh ba bước tới, giới thiệu cho cô biết, đây là phó chủ tịch xã của xã Bạch Vân bọn họ, tên là Lương Diễn Tề. Vẫn là sinh viên mới được điều tới đây, khó trách thoạt nhìn trẻ tuổi, đại khái cũng chỉ ngoài hai mươi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần âu đen, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.
Xã Bạch Vân bọn họ là nơi xa xôi nghèo khó, hiếm khi xuất hiện một gương mặt mới.
Lương Diễn Tề lại nói: “Mọi người đang muốn đi lên huyện phải không, vừa vặn hôm nay anh cũng có việc phải đi lên huyện một chuyến, tiện đường đưa mọi người đi một chuyến.”
Anh ba vội vàng khách khí nói: “Không cần, không cần, phó chủ tịch Lương có việc bận cứ đi trước, chúng tôi tự mình đi lên trấn bắt xe lên huyện cũng được.”
Thôn Hồng Kỳ của bọn họ nằm trong sự quản hạt của trấn Long Cảnh xã Bạch Vân, công an Trương chính là làm việc cho Cục Công An của xã Bạch Vân.
Khoảng cách từ thôn Hồng Kỳ tới xã Bạch Vân cũng bằng khoảng cách từ thôn Hồng Kỳ tới trấn Long Cảnh, ngày thường mọi người đều sẽ lựa chọn đi lên trấn Long Cảnh bắt xe đi tới huyện thành.
Lương Diễn Tề cười tươi dịu dàng hiền lành nói: “Vậy cũng được, để anh đưa mọi người đi lên trấn trên đi, cũng coi như anh đang phục vụ cho quần chúng nhân dân.”
Công an Trương cùng hai người cấp dưới chạy đi bắt Mặt sẹo, một tên đàn em khác của Mặt Sẹo thì bị còng tay đưa lên trên xe, trong xe vẫn còn mấy chỗ ngồi trống.
Mặt Sẹo nhanh chóng đi tới, không thấy bóng dáng Tống Thanh Vân đâu.
Cmn! Chớp mắt một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Mặt Sẹo nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng, hơn nữa nếu chạy cũng phải nghe thấy được động tĩnh, ba người vẻ mặt như thấy quỷ, không rõ hiện tại là như thế nào.
Mặt Sẹo nhìn về phía hai tên đàn em, hai người kia trăm miệng một lời nói: “Anh cả, vợ anh mất tiêu rồi.”
Tống Thanh Vân ở trong không gian, nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, khi nghe thấy tiếng xe ô tô chạy lại gần đây, Tống Thanh Vân liền ra khỏi không gian, xuất hiện đúng chỗ lùm cây ban nãy, may mắn ba người kia đã tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm, Tống Thanh Vân đột nhiên xuất hiện cũng chưa bị phát hiện, cô nhanh chóng chạy xuống triền núi, đi thẳng về phía đường quốc lộ hét to: “Mấy tên cướp ở chỗ này, mau tới bắt người!”
“Bọn cướp đều ở chỗ này!”
Tống Thanh Vân vừa hét xong, liền nghe thấy một tên đàn em của Mặt Sẹo hô to: “Anh cả, cô ta ở chỗ đó!”
Ba người Mặt Sẹo nhanh chóng đuổi tới chỗ Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân điên cuồng chạy xuống triền núi, đợi chạy tới đường quốc lộ sẽ tạm thời an toàn, mà lúc này cô cũng nghe thấy tiếng la của anh ba.
“Mặc kệ cô ta có là đàn bà con gái, Điều Tử xông lên!” Một tên thuộc hạ khác của Mặt Sẹo đứng trên triền núi gần đường quốc lộ, vừa vặn tới gần một chiếc xe ngừng ở bên đường, có vài người xuống xe, trong đó còn có người mặc cảnh phục của công an ở trấn trên, vội vàng quát lớn về phía hai người anh em của mình: “Anh cả, Nhị Mao, chạy mau!”
Mặt Sẹo lập tức dừng chân không đuổi theo Tống Thanh Vân, đi lên vài bước về phía triền núi, nhìn thấy có người đang chạy tới, lập tức híp mắt nhìn về phía Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân đã chạy xuống triền núi, không quay đầu lại, nhưng vẫn luôn có cảm giác giống như bị một con rắn độc theo dõi, sợ hãi sởn tóc gáy, cũng may Tống Thanh Long đã tới, Tống Thanh Vân cũng yên lòng.
Lần đi tuần tra này chính là do công an Trương ở trấn trên tới phụ trách, đi cùng còn có mấy người quen mặt ở trong cục công an ở trấn trên, lúc Tống Thanh Vân còn học cấp hai ở trấn trên, từng tới trường cấp hai của trấn trên tổ chức một buổi ngoại khóa, Tống Thanh Vân có chút ấn tượng, lúc này may mắn trong số bốn người thì có công an Trương mang theo súng lục, đánh gục hai tên đàn em của Mặt sẹo, bắt được hai người, đáng tiếc đã để Mặt Sẹo trốn thoát, khiến công an Trương nhịn không được giận mắng: “Lại để thằng nhãi ranh kia trốn thoát!”
Công an Trương dù gì cũng làm người phụ trách trong Cục công an của trấn trên lâu như vậy, tư duy nhanh nhẹn, lập tức phái người trước tiên đem hai người này về thẩm vấn, sau đó bắt kẻ đó chỉ ra và xác nhận hang ổ của bọn chúng.
Những chuyện kế tiếp, đã không phải dân chúng như Tống Thanh Vân bọn họ có thể cai quản, Tống Thanh Vân cùng anh ba đang muốn rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi gương mặt xa lạ nhìn về phía cô cười nói: “Cô bé sợ hãi lắm phải không, giúp đỡ chúng ta bắt được kẻ xấu thì tốt rồi.
Tống Thanh Vân sửng sốt, vội vàng nói: “Không có, em không sợ bọn họ.”
“Lá gan còn rất lớn.” Người đàn ông trẻ tuổi lại cười nói.
Tống Thanh Vân đỏ mặt, cười thẹn thùng.
Lúc này anh ba bước tới, giới thiệu cho cô biết, đây là phó chủ tịch xã của xã Bạch Vân bọn họ, tên là Lương Diễn Tề. Vẫn là sinh viên mới được điều tới đây, khó trách thoạt nhìn trẻ tuổi, đại khái cũng chỉ ngoài hai mươi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần âu đen, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.
Xã Bạch Vân bọn họ là nơi xa xôi nghèo khó, hiếm khi xuất hiện một gương mặt mới.
Lương Diễn Tề lại nói: “Mọi người đang muốn đi lên huyện phải không, vừa vặn hôm nay anh cũng có việc phải đi lên huyện một chuyến, tiện đường đưa mọi người đi một chuyến.”
Anh ba vội vàng khách khí nói: “Không cần, không cần, phó chủ tịch Lương có việc bận cứ đi trước, chúng tôi tự mình đi lên trấn bắt xe lên huyện cũng được.”
Thôn Hồng Kỳ của bọn họ nằm trong sự quản hạt của trấn Long Cảnh xã Bạch Vân, công an Trương chính là làm việc cho Cục Công An của xã Bạch Vân.
Khoảng cách từ thôn Hồng Kỳ tới xã Bạch Vân cũng bằng khoảng cách từ thôn Hồng Kỳ tới trấn Long Cảnh, ngày thường mọi người đều sẽ lựa chọn đi lên trấn Long Cảnh bắt xe đi tới huyện thành.
Lương Diễn Tề cười tươi dịu dàng hiền lành nói: “Vậy cũng được, để anh đưa mọi người đi lên trấn trên đi, cũng coi như anh đang phục vụ cho quần chúng nhân dân.”
Công an Trương cùng hai người cấp dưới chạy đi bắt Mặt sẹo, một tên đàn em khác của Mặt Sẹo thì bị còng tay đưa lên trên xe, trong xe vẫn còn mấy chỗ ngồi trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.