[Thập Niên 80] Đại Viện Kiều Mỹ Nhân
Chương 5: Điện Thoại (2)
Lưu Lưu Trư
15/10/2022
Editor: Dao Dao
______________
Tạm biệt chị Thái và những người khác, chị dâu em chồng mang theo Manh Manh về nhà.
Đường Tiểu Lệ nhìn cô em chồng muốn nói lại thôi, mở miệng: "Chị không muốn đi Cảng Thành, về sau cũng sẽ không đi."
Hàn Học Mỹ do dự nhìn Đường Tiểu Lệ một cái.
Cô em chồng không có chủ kiến, ở nhà luôn luôn bị bắt nạt.
Hàn Học Lễ làm người còn không tệ lắm, còn anh hai Hàn Học Văn trước nay đều đối với con bé như nha hoàn mà sai sử, dưỡng thành cái dạng tính cách vâng vâng dạ dạ như này.
Sau khi Hàn Học Lễ kết hôn, phân gia thành hai gian nhà độc lập, căn nhà này là ông bà nội Hàn Học Lễ lưu lại, tính tới thời điểm bây giờ đã 100 năm.
Đường Tiểu Lệ từ sau khi kết hôn vẫn luôn phẫn nộ, bất bình, nhưng nghĩ lại thì vẫn vui vẻ, nhà ở cũ một chút được cái tách ra khỏi cha mẹ, trước khi kết hôn Hàn Học Lễ đã tu sửa lại căn nhà này, bên ngoài cũ nát thật ra bên trong đã được trang hoàng lại, gia cụ cũng được làm mới.
Ngôi nhà không có giá trị nhưng đất đai có giá trị, tính cả khoảng đất trồng rau đằng trước, nhà xí đằng sau cũng tăng thêm nửa mẫu đất.
Đường Tiểu Lệ không nghĩ đến, miếng đất này Lưu Mai Diễm đánh chủ ý lên nó, trong sách cô đi rồi, miếng đất này không ai ở, mẹ chồng Trần Tuyết Hoa đem nhà này bán đi, sau đó Lưu Mai Diểm xây một căn nhà lớn lên, thu được mười mấy năm tiền nhà. Về sau phá bỏ và di dời thu được thêm một khoảng lớn, được đền bù tận mười mấy căn nhà. Bây giờ nếu không phải bởi vì Trần Tuyết Hoa hộ khẩu nông thôn, căn nhà này về sau quốc gia thu hồi, bán chỉ có thể bán cho người trong thôn.
Cách vách là nhà Lưu Mai Diễm, nhà Lưu Mai Diễm nhỏ hơn rất nhiều, cả một mặt cũng không thể thấy được, khó tránh đánh chủ ý lên miếng đất này của cô.
Đã đến giờ cơm chiều, xóm làng nghi ngút khói, thi thoảng lại có tiếng cười đùa của trẻ con.
Hàn Học Lễ phân gia rồi, nhưng ăn uống vẫn tụ lại với nhau, Đường Tiểu Lệ đi tới cửa đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Cô dúi cái túi vào tay Hàn Học Mỹ: "A Mỹ giúp chị cầm chút."
Nhìn thấy Đường Tiểu Lệ lại muốn ra cửa, Hàn Học Mỹ khiếp sợ: "Chị dâu, làm sao vậy?"
Manh Manh phản ứng lại càng ôm chặt chân Đường Tiểu Lệ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, woo woo woo.”
Đứa nhỏ này là bị mấy lời bông đùa vô duyên của mấy người kia làm cho sợ hãi.
Đường Tiểu Lệ nhanh chóng ôm cô con gái lớn vào lòng.
Trong sách, con gái cô nhảy từ tầng 47 nhảy xuống, tinh thần có vấn đề, cô sao mà nhẫn tâm được.
Người làm hại cô và Manh Manh sẽ không thể tốt được, cũng không để đời trước cô chết thảm một cách vô ích, càng không thể để Lưu Mai Diễm tiêu sái như vậy.
Đường Tiểu Lệ hôn con gái: “Mẹ nhớ là có đồ mẹ chưa có lấy về."
Manh Manh lắc đầu nguầy nguậy.
Đường Tiểu Lệ ôm chặt Manh Manh, quay sang nói với Hàn Học Mỹ: "Trong túi có đồ ăn, em giấu giúp chị, chị ra khỏi nhà một chuyến, một lát liền trở về."
Hàn Học Mỹ cũng lo lắng rằng chị dâu đi ra ngoài đột ngột, thấy chị dâu ôm con gái lên, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chị dâu chắc chắn không đi nữa.
Đường Tiểu Lệ khẽ mỉm cười, cái cô em chồng này đối với cô thật tốt, từ khi cô gả vào nhà em ấy vẫn luôn cùng cô gánh vác việc nhà: "Yên tâm đi A Mỹ."
Sau khi đi ra ngoài, Đường Tiểu Lệ đã bế Manh Manh đi về phía thị trấn.
Cũng may Manh Manh không nặng lắm, hai tay nhỏ ôm chặt cổ mẹ, dán mặt vào cổ của mẹ, vẻ mặt hoang mang.
Trong lòng Đường Tiểu Lệ chua xót, thiếu chút không thể banh trụ được nữa.
Sau khi đi bộ ba bốn cây số, cuối cùng cô tìm được một cái sạp báo.
Bây giờ đã muộn, Đường Tiểu Lệ mới nhớ Manh Manh vẫn chưa ăn gì, sờ soạng túi sờ ra được một viên kẹo.
Bóc giấy gói kẹo và đưa vào miệng Manh Manh.
Em bé nhỏ giống như chú gà con đang chờ mẹ bắt sâu trở về, há mồm ngậm lấy viên kẹo.
Đường Tiểu Lệ cúi xuống, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hỏi: “Manh Manh đói không?”
Manh Manh lắc đầu nguầy nguậy.
Bàn tay nhỏ bé đang vô thức che cái bụng đang đói cồn cào.
Đứa nhỏ bị mẹ dọa sợ, đói bụng cũng không dám nói với mẹ.
Đường Tiểu Lệ bảo con gái đứng ở ven đường, đi tới buồng điện thoại, cúi đầu đưa cho người kia một đồng tiền.
Lúc này trời đã tối hẳn, ông chủ cũng không thấy rõ mặt của người đến.
“Alo, Biên Quả?"
“Tôi không thể nói tôi là ai, hôm qua tôi nghe được có một người phụ nữ đi báo án, nói hôm nay Hồng Thụ Loan có người muốn nhập cư trái phép."
“Cái gì?” Đối phương bên kia đổi thành tiếng phổ thông.
“Các anh có tìm được thông tin người bên này hay không? Là cái người trung gian, cô ta ăn hai đầu." Đường Tiểu Lệ thay đổi giọng điệu, người liên hệ báo án không ai khác là Lưu Mai Diễm, mà Lưu Mai Diễm trong tay có tiền, tất cả là do đầu rắn cho cô ta tiền hoa hồng.
“Các anh tra đi." Bang - cắt đứt liên hệ.
Đường Tiểu Lệ vội vàng ôm Manh Manh trên tay rời đi, cô biết nếu đêm nay thực sự gặp phải cảnh sát biên phòng, Lưu Mai Diễm khẳng định không có kết cục tốt đẹp.
Lưu Mai Diễm dùng mọi thủ đoạn không màn sinh tử của cô, cô chẳng phải che dấu lừa lạt cho Lưu Mai Diễm làm gì.
Ăn tiền đen nhiều năm như vậy, cô ta nên bị báo ứng.
______________
Tạm biệt chị Thái và những người khác, chị dâu em chồng mang theo Manh Manh về nhà.
Đường Tiểu Lệ nhìn cô em chồng muốn nói lại thôi, mở miệng: "Chị không muốn đi Cảng Thành, về sau cũng sẽ không đi."
Hàn Học Mỹ do dự nhìn Đường Tiểu Lệ một cái.
Cô em chồng không có chủ kiến, ở nhà luôn luôn bị bắt nạt.
Hàn Học Lễ làm người còn không tệ lắm, còn anh hai Hàn Học Văn trước nay đều đối với con bé như nha hoàn mà sai sử, dưỡng thành cái dạng tính cách vâng vâng dạ dạ như này.
Sau khi Hàn Học Lễ kết hôn, phân gia thành hai gian nhà độc lập, căn nhà này là ông bà nội Hàn Học Lễ lưu lại, tính tới thời điểm bây giờ đã 100 năm.
Đường Tiểu Lệ từ sau khi kết hôn vẫn luôn phẫn nộ, bất bình, nhưng nghĩ lại thì vẫn vui vẻ, nhà ở cũ một chút được cái tách ra khỏi cha mẹ, trước khi kết hôn Hàn Học Lễ đã tu sửa lại căn nhà này, bên ngoài cũ nát thật ra bên trong đã được trang hoàng lại, gia cụ cũng được làm mới.
Ngôi nhà không có giá trị nhưng đất đai có giá trị, tính cả khoảng đất trồng rau đằng trước, nhà xí đằng sau cũng tăng thêm nửa mẫu đất.
Đường Tiểu Lệ không nghĩ đến, miếng đất này Lưu Mai Diễm đánh chủ ý lên nó, trong sách cô đi rồi, miếng đất này không ai ở, mẹ chồng Trần Tuyết Hoa đem nhà này bán đi, sau đó Lưu Mai Diểm xây một căn nhà lớn lên, thu được mười mấy năm tiền nhà. Về sau phá bỏ và di dời thu được thêm một khoảng lớn, được đền bù tận mười mấy căn nhà. Bây giờ nếu không phải bởi vì Trần Tuyết Hoa hộ khẩu nông thôn, căn nhà này về sau quốc gia thu hồi, bán chỉ có thể bán cho người trong thôn.
Cách vách là nhà Lưu Mai Diễm, nhà Lưu Mai Diễm nhỏ hơn rất nhiều, cả một mặt cũng không thể thấy được, khó tránh đánh chủ ý lên miếng đất này của cô.
Đã đến giờ cơm chiều, xóm làng nghi ngút khói, thi thoảng lại có tiếng cười đùa của trẻ con.
Hàn Học Lễ phân gia rồi, nhưng ăn uống vẫn tụ lại với nhau, Đường Tiểu Lệ đi tới cửa đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Cô dúi cái túi vào tay Hàn Học Mỹ: "A Mỹ giúp chị cầm chút."
Nhìn thấy Đường Tiểu Lệ lại muốn ra cửa, Hàn Học Mỹ khiếp sợ: "Chị dâu, làm sao vậy?"
Manh Manh phản ứng lại càng ôm chặt chân Đường Tiểu Lệ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, woo woo woo.”
Đứa nhỏ này là bị mấy lời bông đùa vô duyên của mấy người kia làm cho sợ hãi.
Đường Tiểu Lệ nhanh chóng ôm cô con gái lớn vào lòng.
Trong sách, con gái cô nhảy từ tầng 47 nhảy xuống, tinh thần có vấn đề, cô sao mà nhẫn tâm được.
Người làm hại cô và Manh Manh sẽ không thể tốt được, cũng không để đời trước cô chết thảm một cách vô ích, càng không thể để Lưu Mai Diễm tiêu sái như vậy.
Đường Tiểu Lệ hôn con gái: “Mẹ nhớ là có đồ mẹ chưa có lấy về."
Manh Manh lắc đầu nguầy nguậy.
Đường Tiểu Lệ ôm chặt Manh Manh, quay sang nói với Hàn Học Mỹ: "Trong túi có đồ ăn, em giấu giúp chị, chị ra khỏi nhà một chuyến, một lát liền trở về."
Hàn Học Mỹ cũng lo lắng rằng chị dâu đi ra ngoài đột ngột, thấy chị dâu ôm con gái lên, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chị dâu chắc chắn không đi nữa.
Đường Tiểu Lệ khẽ mỉm cười, cái cô em chồng này đối với cô thật tốt, từ khi cô gả vào nhà em ấy vẫn luôn cùng cô gánh vác việc nhà: "Yên tâm đi A Mỹ."
Sau khi đi ra ngoài, Đường Tiểu Lệ đã bế Manh Manh đi về phía thị trấn.
Cũng may Manh Manh không nặng lắm, hai tay nhỏ ôm chặt cổ mẹ, dán mặt vào cổ của mẹ, vẻ mặt hoang mang.
Trong lòng Đường Tiểu Lệ chua xót, thiếu chút không thể banh trụ được nữa.
Sau khi đi bộ ba bốn cây số, cuối cùng cô tìm được một cái sạp báo.
Bây giờ đã muộn, Đường Tiểu Lệ mới nhớ Manh Manh vẫn chưa ăn gì, sờ soạng túi sờ ra được một viên kẹo.
Bóc giấy gói kẹo và đưa vào miệng Manh Manh.
Em bé nhỏ giống như chú gà con đang chờ mẹ bắt sâu trở về, há mồm ngậm lấy viên kẹo.
Đường Tiểu Lệ cúi xuống, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hỏi: “Manh Manh đói không?”
Manh Manh lắc đầu nguầy nguậy.
Bàn tay nhỏ bé đang vô thức che cái bụng đang đói cồn cào.
Đứa nhỏ bị mẹ dọa sợ, đói bụng cũng không dám nói với mẹ.
Đường Tiểu Lệ bảo con gái đứng ở ven đường, đi tới buồng điện thoại, cúi đầu đưa cho người kia một đồng tiền.
Lúc này trời đã tối hẳn, ông chủ cũng không thấy rõ mặt của người đến.
“Alo, Biên Quả?"
“Tôi không thể nói tôi là ai, hôm qua tôi nghe được có một người phụ nữ đi báo án, nói hôm nay Hồng Thụ Loan có người muốn nhập cư trái phép."
“Cái gì?” Đối phương bên kia đổi thành tiếng phổ thông.
“Các anh có tìm được thông tin người bên này hay không? Là cái người trung gian, cô ta ăn hai đầu." Đường Tiểu Lệ thay đổi giọng điệu, người liên hệ báo án không ai khác là Lưu Mai Diễm, mà Lưu Mai Diễm trong tay có tiền, tất cả là do đầu rắn cho cô ta tiền hoa hồng.
“Các anh tra đi." Bang - cắt đứt liên hệ.
Đường Tiểu Lệ vội vàng ôm Manh Manh trên tay rời đi, cô biết nếu đêm nay thực sự gặp phải cảnh sát biên phòng, Lưu Mai Diễm khẳng định không có kết cục tốt đẹp.
Lưu Mai Diễm dùng mọi thủ đoạn không màn sinh tử của cô, cô chẳng phải che dấu lừa lạt cho Lưu Mai Diễm làm gì.
Ăn tiền đen nhiều năm như vậy, cô ta nên bị báo ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.