[Thập Niên 80] Đại Viện Kiều Mỹ Nhân
Chương 4: Điện Thoại (1)
Lưu Lưu Trư
15/10/2022
Editor: Dao Dao
______________
“Chị không sao đâu, em trở về ngàn vạn lần đừng có nói với mọi người là ngồi thuyền với người ta, cứ nói, cứ nói ——" Đường Tiểu Lệ vừa chuyển, trước mặt hiện lên ngôi nhà gạch một tầng.
Bên đường là một dãy nhà thấp, ra vào chật cứng người, đây là Cung tiêu xã cung ứng và tiếp thị, đến những năm 90 sẽ bị nhiều cái cửa hàng thay thế, trở thành một màu sắc khó quên trong dòng lịch sử.
“Đi thôi, chúng ta đi qua kia mua đồ vật, liền nói là đi vào thành đi dạo." Hai người bọn họ ở trước Cung Tiêu Xã tách ra.
Đường Tiểu Lệ suy nghĩ một hồi, cô cứ như vậy trở về khẳng định sẽ chọc người khác hoài nghi, xếp hàng nửa ngày mua hai bao kẹo trái cây, một lon sữa bò, đừng nhìn Cung Tiêu Xã này nhỏ, nhân viên cả một đám lỗ mũi hếch lên trên trời.
Vênh váo đập cái lon sữa bò lên quầy một cái "bang": "Tiếp."
Đây là đang kêu người tiếp theo.
Nhìn tấm băng rôn "Vì nhân dân phục vụ" treo trên quầy, Đường Tiểu Lệ kìm nén sự bực tức trong lồng ngực.
Nếu mà nói với những người này, tương lai Cung tiêu xã sẽ đóng cửa, những người này sẽ nghỉ việc công nhân tương đương bát sắt này, tương lai vô số người sẽ hâm mộ hộ khẩu nông thôn, ai sẽ tin?
Sau khi rời khỏi Cung Tiêu Xã, Đường Tiểu Lệ đi nhanh vài bước về phía ngôi nhà trong trí nhớ của cô.
Đi ngang qua một sạp báo.
Hiện tại chưa có khu Điền Hải, qua đoạn đồng ruộng là nhà máy đường, sau nhà máy đường là thôn Tân Vây, Đường Tiểu Lệ cắm đội, thành gia về sau ở nơi này.
Phụ cận thôn gần hải quan Nam Sơn, giao thông phát triển khá tốt, trong tương lai sẽ là khu vực mà tấc đất tấc vàng, hiện tại đều là đồng ruộng, vẫn bộ dạng trong kí tức của Đường Tiểu Lệ.
Trong thôn có người giàu có đi lên, trong nhà có TV, lúc này trong thôn có thể bắt được đài Phỉ Thúy ở Cảnh Thành, tuy là trên màn hình còn điểm bông tuyết nhưng có thể thấy được phim truyền hình đã đặc biệt hợp thời, trong TV đang chiếu bộ phim "Bến Thượng Hải" tiếng Quảng Đông, bộ phim này thịnh hành thật nhiều năm, đến tận thập niên 90 còn nổi lan đến tận nội địa, mái tóc thắt hai bím của Triệu Nhã Chi cũng trở thành kiểu trang điểm thịnh hành của không ít cô gái.
“Cô ơi, cô, mẹ đâu, mẹ con đâu?"
Hôm nay cô gái nhỏ phá lệ khó dỗ, từ chạng vạng đã bắt đầu tìm mẹ, xem TV cũng không thể ngăn được mà khóc thút thít.
Giọng của cô gái có chút khàn khàn: “Mẹ ra ngoài làm đi làm, trở về mua kẹo cho Manh Manh được không?"
Đường Tiểu Lệ sửng sốt, tức khắc nhận ra.
Đây là cô em chồng Hàn Học Mỹ, một cô gái rất lương thiện, kết cục không mấy tốt đẹp, em ấy gả đến vùng nông thôn khu Bắc Lưỡng, đến già rồi còn bôn ba vì con gái, sau đó nhà mẹ đẻ phá bỏ và di dời, em ấy cũng không dính được cái gì, ngược lại là Trần Tuyết Hoa hai vợ chồng già không có tiền, ép buộc con gái phải dưỡng lão.
Giọng một người phụ nữ đanh đá vang lên: “Cái gì mà đi làm công, rõ ràng là đi nhập cư trái phép sang Cảnh Thành, Manh Manh à mẹ con sẽ không trở lại đâu nha, về sau kêu ba tìm cho con mẹ mới đi nhé?"
Tóc xoăn cuộn sóng, ăn mặc thời thượng áo sơ mi và váy, đây là quả phụ trong thôn Lưu Mai Diểm.
Lúc này, giọng người phụ nữ trung niên mắng Lưu Mai Diễm: “Cô đang nói cái gì vậy, đừng có tung tin đồn thất thiệt.”
Lưu Mai Diễm nói: “Chị Thái à, em không có nói loạn nha, là Đường Tiểu Lệ chính miệng nói muốn đi Cảnh Thành, cô ta mà đi rồi không phải Hàn Manh Manh là đứa trẻ không mẹ sao? Manh Manh à con thích mẹ hay là ba nha, nếu mẹ con ly hôn với ba con, con tuyển cái nào?"
Có mấy người luôn luôn ác ý, chọc trẻ con, thấy trẻ con khóc thì vui vẻ không thôi.
Chân trước khuyên người ta đi, sau lưng nói bậy, đây là nữ chủ tam quan méo mó chó má nhất cô từng thấy.
Đường Tiểu Lệ tiến lên vài bước, còn chưa kịp nói chuyện thì Hàn Manh Manh thoát khỏi tay của cô nhỏ, chạy đi nước mắt ào ào rơi xuống, ôm đùi mẹ liền bắt đầu khóc: "Mẹ ơi, mẹ ơi, ô ô ô ô ô ..."
Nước mắt ràn rụa, thật là đau đầu.
Từ góc độ của Manh Manh, chia lìa mấy tiếng đồng hồ, còn từ góc độ của Đường Tiểu Lệ, hai mẹ con đã chia lìa cả đời người, đời này không thể phá hủy đứa con gái đáng yêu như vậy được, Đường Tiểu Lệ nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.
Lúc này, Lưu Mai Diễm đang chuẩn bị mượn đề tài cũng kinh ngạc há hốc mồm nhìn Đường Tiểu Lệ.
Nó không phải bây giờ bị cảnh sát biên phòng bắt mang ngược trở về sao?
Đối thượng với ánh mắt của Lưu Mai Diểm, Đường Tiểu Lệ đại khái đoán được.
Người này độc ác, đầu tiên là khuyến khích cô đi Cảnh Thành nhập cư trái phép, sau đó đánh báo lên biên phòng, chờ cảnh sát bắt cô trở về, chờ cô bị chê cười.
Chờ cô thiếu một đống nợ không giải quyết được, chuyện bán nhà chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Đường Tiểu Lệ liếc nhìn Lưu Mai Diễm liếc mắt một cái, mặt không biểu cảm.
"Tôi vào thành làm việc một chuyến, như thế nào trong miệng cô thành đi Cảnh Thành, cô nói một chút cô rảnh rỗi lắm phải không? Suốt ngày nói nhàn thoại về người khác."
"Nhưng cô rõ ràng là —”
Đường Tiểu Lệ mỉa mai: “Rõ ràng là đi Cảnh Thành phải không?"
“Nhưng ——”
"Tôi rõ ràng đi trấn trên tìm bác sĩ? Ở trong miệng cô thành cái dạng gì?"
"Thuận tiện, đi Cung Tiêu Xã."
Nói xong thì như ảo thuật trong túi nhảy ra hai túi kẹo trái cây phân ra cho mọi người.
Thôn dân được phân kẹo, hi hi ha ha liền tan.
Lời đồn này, chỉ dùng kẹo liền dễ dàng phá giải.
Chị Thái không vui nhìn cái kiểu Lưu Mai Diểm tô son điểm phấn, liếc mắt một cái: "Cô nhàn à? Nói không thành có?"
Nhìn chị Thái liếc mắt với minh, hài ái với Đường Tiểu Lệ, Lưu Mai Diễm nháy mắt hỗn độn.
Đường Tiểu Lệ này đầu óc linh hoạt nha!
______________
“Chị không sao đâu, em trở về ngàn vạn lần đừng có nói với mọi người là ngồi thuyền với người ta, cứ nói, cứ nói ——" Đường Tiểu Lệ vừa chuyển, trước mặt hiện lên ngôi nhà gạch một tầng.
Bên đường là một dãy nhà thấp, ra vào chật cứng người, đây là Cung tiêu xã cung ứng và tiếp thị, đến những năm 90 sẽ bị nhiều cái cửa hàng thay thế, trở thành một màu sắc khó quên trong dòng lịch sử.
“Đi thôi, chúng ta đi qua kia mua đồ vật, liền nói là đi vào thành đi dạo." Hai người bọn họ ở trước Cung Tiêu Xã tách ra.
Đường Tiểu Lệ suy nghĩ một hồi, cô cứ như vậy trở về khẳng định sẽ chọc người khác hoài nghi, xếp hàng nửa ngày mua hai bao kẹo trái cây, một lon sữa bò, đừng nhìn Cung Tiêu Xã này nhỏ, nhân viên cả một đám lỗ mũi hếch lên trên trời.
Vênh váo đập cái lon sữa bò lên quầy một cái "bang": "Tiếp."
Đây là đang kêu người tiếp theo.
Nhìn tấm băng rôn "Vì nhân dân phục vụ" treo trên quầy, Đường Tiểu Lệ kìm nén sự bực tức trong lồng ngực.
Nếu mà nói với những người này, tương lai Cung tiêu xã sẽ đóng cửa, những người này sẽ nghỉ việc công nhân tương đương bát sắt này, tương lai vô số người sẽ hâm mộ hộ khẩu nông thôn, ai sẽ tin?
Sau khi rời khỏi Cung Tiêu Xã, Đường Tiểu Lệ đi nhanh vài bước về phía ngôi nhà trong trí nhớ của cô.
Đi ngang qua một sạp báo.
Hiện tại chưa có khu Điền Hải, qua đoạn đồng ruộng là nhà máy đường, sau nhà máy đường là thôn Tân Vây, Đường Tiểu Lệ cắm đội, thành gia về sau ở nơi này.
Phụ cận thôn gần hải quan Nam Sơn, giao thông phát triển khá tốt, trong tương lai sẽ là khu vực mà tấc đất tấc vàng, hiện tại đều là đồng ruộng, vẫn bộ dạng trong kí tức của Đường Tiểu Lệ.
Trong thôn có người giàu có đi lên, trong nhà có TV, lúc này trong thôn có thể bắt được đài Phỉ Thúy ở Cảnh Thành, tuy là trên màn hình còn điểm bông tuyết nhưng có thể thấy được phim truyền hình đã đặc biệt hợp thời, trong TV đang chiếu bộ phim "Bến Thượng Hải" tiếng Quảng Đông, bộ phim này thịnh hành thật nhiều năm, đến tận thập niên 90 còn nổi lan đến tận nội địa, mái tóc thắt hai bím của Triệu Nhã Chi cũng trở thành kiểu trang điểm thịnh hành của không ít cô gái.
“Cô ơi, cô, mẹ đâu, mẹ con đâu?"
Hôm nay cô gái nhỏ phá lệ khó dỗ, từ chạng vạng đã bắt đầu tìm mẹ, xem TV cũng không thể ngăn được mà khóc thút thít.
Giọng của cô gái có chút khàn khàn: “Mẹ ra ngoài làm đi làm, trở về mua kẹo cho Manh Manh được không?"
Đường Tiểu Lệ sửng sốt, tức khắc nhận ra.
Đây là cô em chồng Hàn Học Mỹ, một cô gái rất lương thiện, kết cục không mấy tốt đẹp, em ấy gả đến vùng nông thôn khu Bắc Lưỡng, đến già rồi còn bôn ba vì con gái, sau đó nhà mẹ đẻ phá bỏ và di dời, em ấy cũng không dính được cái gì, ngược lại là Trần Tuyết Hoa hai vợ chồng già không có tiền, ép buộc con gái phải dưỡng lão.
Giọng một người phụ nữ đanh đá vang lên: “Cái gì mà đi làm công, rõ ràng là đi nhập cư trái phép sang Cảnh Thành, Manh Manh à mẹ con sẽ không trở lại đâu nha, về sau kêu ba tìm cho con mẹ mới đi nhé?"
Tóc xoăn cuộn sóng, ăn mặc thời thượng áo sơ mi và váy, đây là quả phụ trong thôn Lưu Mai Diểm.
Lúc này, giọng người phụ nữ trung niên mắng Lưu Mai Diễm: “Cô đang nói cái gì vậy, đừng có tung tin đồn thất thiệt.”
Lưu Mai Diễm nói: “Chị Thái à, em không có nói loạn nha, là Đường Tiểu Lệ chính miệng nói muốn đi Cảnh Thành, cô ta mà đi rồi không phải Hàn Manh Manh là đứa trẻ không mẹ sao? Manh Manh à con thích mẹ hay là ba nha, nếu mẹ con ly hôn với ba con, con tuyển cái nào?"
Có mấy người luôn luôn ác ý, chọc trẻ con, thấy trẻ con khóc thì vui vẻ không thôi.
Chân trước khuyên người ta đi, sau lưng nói bậy, đây là nữ chủ tam quan méo mó chó má nhất cô từng thấy.
Đường Tiểu Lệ tiến lên vài bước, còn chưa kịp nói chuyện thì Hàn Manh Manh thoát khỏi tay của cô nhỏ, chạy đi nước mắt ào ào rơi xuống, ôm đùi mẹ liền bắt đầu khóc: "Mẹ ơi, mẹ ơi, ô ô ô ô ô ..."
Nước mắt ràn rụa, thật là đau đầu.
Từ góc độ của Manh Manh, chia lìa mấy tiếng đồng hồ, còn từ góc độ của Đường Tiểu Lệ, hai mẹ con đã chia lìa cả đời người, đời này không thể phá hủy đứa con gái đáng yêu như vậy được, Đường Tiểu Lệ nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.
Lúc này, Lưu Mai Diễm đang chuẩn bị mượn đề tài cũng kinh ngạc há hốc mồm nhìn Đường Tiểu Lệ.
Nó không phải bây giờ bị cảnh sát biên phòng bắt mang ngược trở về sao?
Đối thượng với ánh mắt của Lưu Mai Diểm, Đường Tiểu Lệ đại khái đoán được.
Người này độc ác, đầu tiên là khuyến khích cô đi Cảnh Thành nhập cư trái phép, sau đó đánh báo lên biên phòng, chờ cảnh sát bắt cô trở về, chờ cô bị chê cười.
Chờ cô thiếu một đống nợ không giải quyết được, chuyện bán nhà chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Đường Tiểu Lệ liếc nhìn Lưu Mai Diễm liếc mắt một cái, mặt không biểu cảm.
"Tôi vào thành làm việc một chuyến, như thế nào trong miệng cô thành đi Cảnh Thành, cô nói một chút cô rảnh rỗi lắm phải không? Suốt ngày nói nhàn thoại về người khác."
"Nhưng cô rõ ràng là —”
Đường Tiểu Lệ mỉa mai: “Rõ ràng là đi Cảnh Thành phải không?"
“Nhưng ——”
"Tôi rõ ràng đi trấn trên tìm bác sĩ? Ở trong miệng cô thành cái dạng gì?"
"Thuận tiện, đi Cung Tiêu Xã."
Nói xong thì như ảo thuật trong túi nhảy ra hai túi kẹo trái cây phân ra cho mọi người.
Thôn dân được phân kẹo, hi hi ha ha liền tan.
Lời đồn này, chỉ dùng kẹo liền dễ dàng phá giải.
Chị Thái không vui nhìn cái kiểu Lưu Mai Diểm tô son điểm phấn, liếc mắt một cái: "Cô nhàn à? Nói không thành có?"
Nhìn chị Thái liếc mắt với minh, hài ái với Đường Tiểu Lệ, Lưu Mai Diễm nháy mắt hỗn độn.
Đường Tiểu Lệ này đầu óc linh hoạt nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.