[Thập Niên 80] Đại Viện Kiều Mỹ Nhân

Chương 2: Mẹ Xinh Đẹp Xuyên Về Rồi (2)

Lưu Lưu Trư

15/10/2022

Editor: Dao Dao

______________

Trong cuốn sách, mối quan hệ giữa hai người được miêu tả là tình cảm bền chặt, Hàn Học Lễ là người có năng lực, trở thành nhân vật nổi tiếng ở giới thương thành, mà Lưu Mai Diễm nổi tiếng là hiền thê. Ba mươi năm sau Hàn Học Lễ vì Lưu Mai Diễm tổ chức hôn lễ kỷ niệm long trọng.

Là bia đỡ đạn lớn nhất trong quyển sách này, Manh Manh, con gái của cô, luôn cản trở ba cùng mẹ kế bên nhau, vào ngày mà bọn họ tổ chức hôn lễ kỷ niệm, uống say nhảy từ tầng 47 xuống dưới.

Chết tiệt!

Đường Tiểu Lệ đột nhiên rất muốn mắng chửi người.

Dày xéo một đứa nhỏ như vậy, tầng 47, sao cô không đi nhảy đi.

Đường Tiểu Lệ tổng kết lại một chút.

1. Cô trọng sinh, một phần ký ức của cô về Hàn học Lễ đã bị nhân tố không biết tên ảnh hưởng, không còn nữa.

2. Nếu bị nhóm người này tiếp tục kéo đi, buổi tối hôm nay khẳng định sẽ gặp phải biên phòng, sẽ rớt xuống sông, lần này nhập cư trái phép sẽ không thành công.

3. Lưu Mai Diễm hẳn là có quan hệ chặt chẽ với bọn đầu rắn, trong thôn, phàm người nào đi Cảnh Thành đều thông qua tay của cô ta."

Dù mất đi một phần trí nhớ nhưng bản năng sinh tồn của cô không có quên.

Đường Tiểu Lệ lật chiếc ba lô dưới mông ra, đưa tay sờ, phát hiện bên trong có một xấp giấy tiền, cũng may năm trăm tệ vẫn chưa có đưa cho người ta, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm được một hơi, nơi này đại bộ phận đều là mượn tớ, chính bởi vì món nợ này quá khổng lồ, áp lực quá lớn, làm Đường Tiểu Lệ không thể không bí quá hóa liều, lại một lần nữa nhập cư trái phép đi Cảng Thành, mà hiện tại tiền này cô chưa có ném.

Cô phải đi về.



Cơ mà muốn về thế nào đây?

Lúc này mà xuống xe đầu rắn khẳng định không cho.

Trên người đem theo mấy trăm đồng tiền, quá nhiều, cho nên nếu đầu rắn chơi vô lại, người có về tiền cũng phải giao, cùng cô xé rách mặt, cô cũng không thể chiếm được tiện nghi.

Số tiền này đều là đi vay mượn, ném thì ném mạng vẫn phải giữ, Đường Tiểu Lệ che cái balo quân đội, trong đầu xoay chuyển thực mau.

Thời điểm này, nhập cư trái phép đều là ngồi thuyền, còn có người manh động dùng lốp xe bơi qua, buổi tối thường xuyên có thuyền đánh cá lui tới, lại đây thường mang theo hàng hóa, mang hàng đi qua mang người đi lại, hai đầu đều thu tiền.

Nhớ lại hôm đó xuống xe đầu kéo, đầu rắn giục trả tiền, có một bé gái không chịu trả, còn bị bọn họ đùa giỡn nhéo mặt, còn động chạm vào ngực, cô gái nhỏ sợ đến mức khóc lên, sau đó nhóm người vẫn luôn nằm bò bên chỗ đồng ruộng, buổi tối mới có thuyền chở hàng hóa đánh lại đây.

Đêm đó, cô bị cảnh sát biên phòng bắt trở về, cô bé đó càng bất hạnh, cô bé vốn đã nhát gan, nghe thấy tiếng còi thì sợ hãi quá độ ngã vào trong sông, lúc ấy Đường Tiểu Lệ lúc đó sợ hãi vừa bất lực, bao lần nằm mơ đều nằm thấy cô gái nhỏ đó chìm từ từ xuống sông chết đuối.

Đường Tiểu Lệ đều bình tĩnh trở lại, đợi tới lúc xuống xe đầu rắn sẽ đòi tiền.

Làm thế nào để tránh tầm nhìn của đầu rắn và rời đi một cách an toàn?

Đột nhiên, có người kéo tay áo cô.

Đường Tiểu Lệ quay đầu lại bắt gặp ngay một đôi mắt to nhìn mình.

Chủ nhân của đôi mắt đó mặc áo sơ mi hoa, mím môi cười nhìn cô, có chút e lệ, nhìn khoảng chừng 15, 16 tuổi.

Đường Tiểu Lệ quá quen thuộc cô bé này.

Không biết bao nhiêu đêm, gương mặt này xuất hiện trong giấc mơ của cô, đây cũng là một nguyên nhân kích thích khiến cô phát điên.

“Chị.” Cô gái nói tiếng phổ thông: “Chị cũng đến Cảnh Thành sao?"



Đường Tiểu Lệ gật đầu.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ không tốt lắm: “Chị ơi, chị có người thân nào ở bên kia không?"

Thân nhân a ....

Đường Tiểu Lệ chua xót lắc đầu.

Trời xa đất lạ, cô cũng không dám một người chạy, kéo theo một người nhập bọn trước.

Đường Tiểu Lệ cố ý hù dọa: "Cô bé nhỏ, em biết chúng ta ngồi xe này đi làm cái gì không?"

Cô gái nhỏ hiển nhiên vô cùng nhát gan: "Là, là, là làm gì đó ạ?"

Đường Tiểu Lệ: “Giống như chúng ta cái dạng này đi Cảng Thành có thể làm cái gì được, em sẽ không biết chữ, thôn nhân từ Cảng Thành trở về có phải mang vàng mang bạc đầy mình?"

Cô gái suy nghĩ một hồi rồi ngây người gật đầu.

Đường Tiểu Lệ thấp giọng nói: "Em tự mình suy nghĩ đi, dựa vào cái gì bọn họ cấp chúng ta một cái công việc kiếm tiền thể diện, trên đời này làm sao có cái chuyện tốt như vậy?"

Đôi mắt của cô gái có chút do dự: "Em không muốn đi Cảng Thành, em ... em đi chỗ anh A Mãnh nói, chúng ta xuống xe được không?"

Đường Tiểu Lệ thâm tâm nói khẳng định không được.

Thêm một người, nhiều thêm 500 đồng tiền.

Đưa người đến được Cảng Thành bên kia rồi còn có thể kiếm được một khoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 80] Đại Viện Kiều Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook