[Thập Niên 80] Đại Viện Kiều Mỹ Nhân
Chương 3: Mẹ Xinh Đẹp Xuyên Về Rồi (3)
Lưu Lưu Trư
15/10/2022
Editor: Dao Dao
______________
Nếu là rời đi một mình, xác thật có chút sợ hãi, nghĩ đến đây cô thấp giọng hỏi: "Nói thật, chị cũng không muốn đi nữa, hai ta trộm chạy trước, tiền em chưa đưa cho bọn họ đúng không?"
Cô nương kiên định lắc lắc đầu.
Như vậy thì được, tiền còn ở, người có khả năng dễ dàng dao động.
Nếu đã đưa tiền, cô gái nhỏ này chỉ có thể liều mạng mà đi, bằng bất cứ giá nào.
Đường Tiểu Lệ nắm lấy tay cô bé, vô cùng chân thành an ủi: "Từ lúc bước lên cái xe máy kéo này, tim chị đập thình thịch không ngừng, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chị càng nghĩ càng không thích hợp, em nhìn xem trên xe này, đều là nữ, còn trẻ tuổi xinh đẹp, nếu là bị kéo đến Cảnh Thành chính là làm loại chuyện kia."
Thành công lừa gạt được cô gái nhỏ thành thật, cô gái bị dọa: "Kia ... Phải làm sao bây giờ a?"
Thật đơn thuần a.
Đường Tiểu Lệ vò đầu, thở dài nói: “A Mãnh khẳng định sẽ không cho chúng ta đi, em từ từ để chị ngẫm cái biện pháp."
Dăm ba câu, cũng chính nguyên nhân do Đường Tiểu Lệ gương mặt phúc hậu và vô hại, nói chuyện ngọt, cô gái trong mắt lộ cảm tình cảm kích không phải giả bộ.
Cô gái nhỏ nhìn bốn phía: "Chị, chị là người tốt, cầu xin chị mang theo em cùng đi đi."
Đường Tiểu Lệ trong tâm nói, tôi thật là Bồ Tát Sống nha.
Đúng lúc này, trên xe đột nhiên loạn cả lên.
Có người lớn tiếng mắng: "Mày cái đồ suy tử, phun lên đầu lão tử."
“Mị sự?”
“A Văn kéo, chết suy tử, a nôn tả.”
“Thật đã hảo hạch đột, thật đã hảo thịt toan.”
Đường Tiểu Lệ nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, hỏi rõ ràng tình huống thì ra là một cái A Văn, là thanh niên trẻ tuổi nôn trên xe, trên xe đều là mùi chua mùi nôn, trong đó có một ông chú bị dính vào, tức khắc toàn xe dậm chân mắng là cái đồn suy tử.
Cô gái nhỏ kia nghe được lời địa phương, biết bọn họ là đang mắng cái người kêu A Văn, giải thích cấp Đường Tiểu Lệ nghe.
Lúc này, tài xế cũng dừng xe, đầu rắn ngồi ở phía sau đứng lên hỏi chuyện gì.
Trên xe một đống dơ bẩn, không thể đi tiếp tục, mọi người đều đòi dọn sạch sẽ trước.
Đầu rắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo tài xế dừng xe ở ven đường một lát.
Ngồi trên xe không thể dọn dẹp được, tất cả mọi người xuống xe.
Đầu rắn mệnh lệnh hai nữ nhân lớn tuổi chút dọn dẹp, A Văn ngồi xổm ven đường nôn khan, ông chú bị nôn vào người cũng ngồi xổm ven đường, dùng nước bên con suối gội đầu, vừa gội vừa mắng.
Những người khác đều đang chê cười hắn.
Đường Tiểu Lệ nhìn thoáng qua chung quanh, cách đó không xa là một cánh đồng mía cao thật cao.
Tây Hương công xã mở một cái xí nghiệp đường, thôn dân đều trồng cây mía, đến mùa đông xí nghiệp đường sẽ kéo xe máy kéo lại đây thu, người muốn trốn chui vào bên trong rất khó tìm, thôn nhân nhàm chán đôi khi nói chút chuyện chê cười, cây mía mà dài chuẩn bị thu hoạch, thôn dân bản địa thường xuyên chui vào trong ruộng mía yêu đương vụng trộm, chuyện này nới lỏng không ai quản cũng bình thường, dù sao chui vào trong, cả quỷ nhìn không tới, cởi quần là làm xong việc.
Cô quay sang cô gái nhỏ bên cạnh nháy mắt ra hiệu, mở miệng đánh cái khẩu hình: “Đi.”
Phải đi, hiện tại chính là thời cơ tốt.
Đường Tiểu Lệ hiện tại sống ở gần đều Đèo Nam Đầu, từ Phúc Điền đi qua cách mấy km, một hơi liền chạy.
Cô lúc này còn trẻ, thể lực rất tốt, một hơi chạy mấy dặm cũng không thấy mệt.
“Đừng nhìn về phía sau, sẽ không có người đuổi theo chúng ta.” Đường Tiểu Lệ thở hổn hển tìm một chỗ ven đường ngồi xuống, muốn đuổi theo hai người bọn cô phải ném lại cả nhóm người trên xe.
Cô gái khóc lóc: “Chị ơi, mẹ em biết sẽ giết chết em.”
Đường Tiểu lệ ánh mắt kiên định nhìn về hướng ngôi nhà: “Sẽ không đánh em."
Ngày mai, tin tức về thuyền lật truyền vào trong thôn, mẹ cô bé này mà biết chắc chắn cảm thấy may mắn.
Chính là cứ như vậy trở về, phải làm sao giải thích với người trong thôn?
Đường Tiểu Lệ nghĩ nghĩ, lau mồ hôi trên mặt, khi ngón tay chạm vào da thịt, ngón tay cô khẽ run lên.
Cô dùng sức đè đè lên mặt.
Đây là cô năm 21 tuổi, trải qua một màn kinh tâm động phách vừa rồi, giờ phút này cô mới chân thật cảm nhận được cô đã sống lại rồi.
“Chị ơi, sao chị lại khóc?” Cô gái nhỏ từ trong túi xách lấy ra một bình nước quân dụng rót ra uống muốn ngụm, quay sang an ủi: "Không có việc gì, em không sợ trở về bị người ta nói."
Đường Tiểu Lệ chạm vào khuôn mặt của mình, vậy mà bậc khóc ngon lành.
Cô không sợ chịu khổ, cô sợ con gái Manh Manh của cô chịu khổ.
______________
Nếu là rời đi một mình, xác thật có chút sợ hãi, nghĩ đến đây cô thấp giọng hỏi: "Nói thật, chị cũng không muốn đi nữa, hai ta trộm chạy trước, tiền em chưa đưa cho bọn họ đúng không?"
Cô nương kiên định lắc lắc đầu.
Như vậy thì được, tiền còn ở, người có khả năng dễ dàng dao động.
Nếu đã đưa tiền, cô gái nhỏ này chỉ có thể liều mạng mà đi, bằng bất cứ giá nào.
Đường Tiểu Lệ nắm lấy tay cô bé, vô cùng chân thành an ủi: "Từ lúc bước lên cái xe máy kéo này, tim chị đập thình thịch không ngừng, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chị càng nghĩ càng không thích hợp, em nhìn xem trên xe này, đều là nữ, còn trẻ tuổi xinh đẹp, nếu là bị kéo đến Cảnh Thành chính là làm loại chuyện kia."
Thành công lừa gạt được cô gái nhỏ thành thật, cô gái bị dọa: "Kia ... Phải làm sao bây giờ a?"
Thật đơn thuần a.
Đường Tiểu Lệ vò đầu, thở dài nói: “A Mãnh khẳng định sẽ không cho chúng ta đi, em từ từ để chị ngẫm cái biện pháp."
Dăm ba câu, cũng chính nguyên nhân do Đường Tiểu Lệ gương mặt phúc hậu và vô hại, nói chuyện ngọt, cô gái trong mắt lộ cảm tình cảm kích không phải giả bộ.
Cô gái nhỏ nhìn bốn phía: "Chị, chị là người tốt, cầu xin chị mang theo em cùng đi đi."
Đường Tiểu Lệ trong tâm nói, tôi thật là Bồ Tát Sống nha.
Đúng lúc này, trên xe đột nhiên loạn cả lên.
Có người lớn tiếng mắng: "Mày cái đồ suy tử, phun lên đầu lão tử."
“Mị sự?”
“A Văn kéo, chết suy tử, a nôn tả.”
“Thật đã hảo hạch đột, thật đã hảo thịt toan.”
Đường Tiểu Lệ nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, hỏi rõ ràng tình huống thì ra là một cái A Văn, là thanh niên trẻ tuổi nôn trên xe, trên xe đều là mùi chua mùi nôn, trong đó có một ông chú bị dính vào, tức khắc toàn xe dậm chân mắng là cái đồn suy tử.
Cô gái nhỏ kia nghe được lời địa phương, biết bọn họ là đang mắng cái người kêu A Văn, giải thích cấp Đường Tiểu Lệ nghe.
Lúc này, tài xế cũng dừng xe, đầu rắn ngồi ở phía sau đứng lên hỏi chuyện gì.
Trên xe một đống dơ bẩn, không thể đi tiếp tục, mọi người đều đòi dọn sạch sẽ trước.
Đầu rắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo tài xế dừng xe ở ven đường một lát.
Ngồi trên xe không thể dọn dẹp được, tất cả mọi người xuống xe.
Đầu rắn mệnh lệnh hai nữ nhân lớn tuổi chút dọn dẹp, A Văn ngồi xổm ven đường nôn khan, ông chú bị nôn vào người cũng ngồi xổm ven đường, dùng nước bên con suối gội đầu, vừa gội vừa mắng.
Những người khác đều đang chê cười hắn.
Đường Tiểu Lệ nhìn thoáng qua chung quanh, cách đó không xa là một cánh đồng mía cao thật cao.
Tây Hương công xã mở một cái xí nghiệp đường, thôn dân đều trồng cây mía, đến mùa đông xí nghiệp đường sẽ kéo xe máy kéo lại đây thu, người muốn trốn chui vào bên trong rất khó tìm, thôn nhân nhàm chán đôi khi nói chút chuyện chê cười, cây mía mà dài chuẩn bị thu hoạch, thôn dân bản địa thường xuyên chui vào trong ruộng mía yêu đương vụng trộm, chuyện này nới lỏng không ai quản cũng bình thường, dù sao chui vào trong, cả quỷ nhìn không tới, cởi quần là làm xong việc.
Cô quay sang cô gái nhỏ bên cạnh nháy mắt ra hiệu, mở miệng đánh cái khẩu hình: “Đi.”
Phải đi, hiện tại chính là thời cơ tốt.
Đường Tiểu Lệ hiện tại sống ở gần đều Đèo Nam Đầu, từ Phúc Điền đi qua cách mấy km, một hơi liền chạy.
Cô lúc này còn trẻ, thể lực rất tốt, một hơi chạy mấy dặm cũng không thấy mệt.
“Đừng nhìn về phía sau, sẽ không có người đuổi theo chúng ta.” Đường Tiểu Lệ thở hổn hển tìm một chỗ ven đường ngồi xuống, muốn đuổi theo hai người bọn cô phải ném lại cả nhóm người trên xe.
Cô gái khóc lóc: “Chị ơi, mẹ em biết sẽ giết chết em.”
Đường Tiểu lệ ánh mắt kiên định nhìn về hướng ngôi nhà: “Sẽ không đánh em."
Ngày mai, tin tức về thuyền lật truyền vào trong thôn, mẹ cô bé này mà biết chắc chắn cảm thấy may mắn.
Chính là cứ như vậy trở về, phải làm sao giải thích với người trong thôn?
Đường Tiểu Lệ nghĩ nghĩ, lau mồ hôi trên mặt, khi ngón tay chạm vào da thịt, ngón tay cô khẽ run lên.
Cô dùng sức đè đè lên mặt.
Đây là cô năm 21 tuổi, trải qua một màn kinh tâm động phách vừa rồi, giờ phút này cô mới chân thật cảm nhận được cô đã sống lại rồi.
“Chị ơi, sao chị lại khóc?” Cô gái nhỏ từ trong túi xách lấy ra một bình nước quân dụng rót ra uống muốn ngụm, quay sang an ủi: "Không có việc gì, em không sợ trở về bị người ta nói."
Đường Tiểu Lệ chạm vào khuôn mặt của mình, vậy mà bậc khóc ngon lành.
Cô không sợ chịu khổ, cô sợ con gái Manh Manh của cô chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.