Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)
Chương 33: Trung Thu
Hàn Tiểu Kỳ
04/12/2021
“Các con cảm thấy thế nào?” Mẹ Lưu suy nghĩ một lúc lâu, lại thảo luận với đám con dâu.
“Mẹ, trái lại con cảm thấy chuyện này vẫn nên hỏi Tú Hồng một chút. Dù sao em ấy không còn là cô gái mười mấy tuổi, trong lòng có chủ kiến. Nhưng mà con cho rằng, gả đến trong đội chúng ta cũng không tệ, ít nhất cách nhau gần, ít nhiều gì có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Đúng vậy, lần này không thể để em ấy gả xa, còn không thể gả tới đội ngư nghiệp Đông Hải. Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, nếu em ấy lại ở bên đó, cách nhà chồng cũ em ấy cũng quá gần, hai đứa bé ngày ngày lượn qua trước mặt em ấy, mẹ nói xem sao em ấy có thể an tâm sống? Hơn nữa trong lòng nhà đó cũng không thoải mái.”
Mẹ Lưu nghe thấy thế gật đầu: “Chuyện này rất có lý.”
Đạo lý là như vậy, người nào cũng không thể quy định con người nhất định phải đi theo đạo lý?
…
Chỉ trong nháy mắt, đã đến trung thu.
Lưu Tú Hồng dùng phiếu nửa cân lương thực đổi mấy cái bánh trung thu trước, trước trung thu một ngày, cô cõng con trai út, dẫn con trai cả, ngồi xuồng ba lá đi về phía Hạp Khẩu.
Cũng rất trùng hợp, trên xuồng ba lá còn có con trai cả của bác gái chủ nhiệm, cũng là đại đội trưởng Hàn Viễn Chinh của đội ngư nghiệp.
So với Lưu Tú Hồng keo kiệt mang nửa cân bánh trung thu, Hàn Viễn Chinh xách đồ nhiều hơn, chỉ riêng bánh trung thu đã hai cân, trong ba lô còn có hai chai rượu, kẹo đường cũng đề phòng, còn có “sợi tổng hợp” bác gái chủ nhiệm đặc biệt nhờ người từ trong thành phố mua tới.
Ông cụ chèo xuồng ba lá vui tươi hớn hở nói chuyện với Hàn Viễn Chinh: “Đây là sắp thành người nhà với nhà họ Trương à?”
“Còn không phải.” Hàn Viễn Chinh lắc đầu cười khổ, dựa theo ý nghĩ của anh, cho dù tặng quà trong ngày lễ, cũng là cấp bậc lễ nghi thông thường, tặng hai cân bánh trung thu không được sao? Có trời mới biết mẹ anh chuẩn bị lễ vật dày như vậy, vì khiến anh nhả ra đồng ý, chỉ thiếu lấy cái chết uy hiếp.
Anh có thể làm gì? Chỉ có thể bịt mũi đồng ý mà thôi.
“Nhà cậu thành thật như vậy, cho dù bây giờ không phải, sau này sẽ phải. Đúng rồi, cậu nói xem là con gái cả của nhà họ Trương đội ngư nghiệp Hạp Khẩu sao? Cô gái này ấy à, bộ dạng rất được!”
Ông cụ là người thích tán gẫu, cho dù trên xuồng ba lá ba mẹ con Lưu Tú Hồng ngậm miệng không nói, Hàn Viễn Chinh chỉ ứng phó mà trả lời mấy câu, ông cụ vẫn nói hết quá trình.
May mắn, Hạp Khẩu cách đây không tính là xa, chỉ trong chốc lát đã tới.
Lưu Tú Hồng cõng con trai út lên bờ, khi xoay người định ôm con trai cả, Hàn Viễn Chinh đã thuận tay ôm đứa bé lên. Cô cảm ơn Hàn Viễn Chinh, dẫn đứa bé đi về nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Trương không cùng đường với nhà họ Lưu, nhưng vì cùng một đội ngư nghiệp, Lưu Tú Hồng cũng biết nhà đó. Đương nhiên, chỉ giới hạn ở biết mà thôi, dù sao độ tuổi của hai người chênh lệch nhiều như vậy, năm nay Lưu Tú Hồng đã 23 tuổi, nhưng con gái nhà họ Trương hình như năm trước mới tốt nghiệp cấp 3, có lẽ không kém em chồng cô Hứa Thu Yến là bao.
“Mẹ! Mẹ xem bà đợi chúng ta kìa!”
Dù sao đứa bé rất hay quên, cho dù hiện giờ Hào Hào vẫn thường đi tới bãi bùn, khi nhắc tới cha đôi mắt cũng sẽ phiếm hồng, nhưng lúc khác cậu bé vẫn rất vui vẻ. Hơn nữa trong ngày thường Lưu Tú Hồng rất bận rộn, không rảnh dẫn cậu bé đi chơi, một năm chỉ có mấy lần thăm người thân thành chuyện cậu bé vui sướng nhất.
Lưu Tú Hồng cũng thấy mẹ Lưu đứng ở cửa nhà cách không xa, thì buông tay để Hào Hào chạy tới trước, mình thì chậm rãi bước tới trước mặt mẹ Lưu: “Mẹ.”
“Ừm, nào, đi vào nhà uống ngụm nước rồi hãy nói.” Thực ra vào tháng bảy, khi Hứa Quốc Cường chết mẹ Lưu cũng dẫn theo hai con dâu tới xem con gái út. Đương nhiên không ở lại lâu lắm, cùng ngày đã trở về nhà. Bởi vậy nói ra, hai mẹ con bọn họ đã hai tháng không gặp nhau.
Hai tháng này, cẩn thận nhìn một cái, biến hóa vẫn không nhỏ.
Mẹ Lưu gọi con gái út vào nhà, còn cho hai cháu ngoại ăn ngon, lúc này hai con dâu nhà họ Lưu đi ra.
Con dâu cả cười nói: “Để Cường Cường dẫn Hào Hào đi chơi đi, tháng trước nhà họ Tôn mở quầy bán đồ ăn vặt, đi xem có gì thích ăn không.”
Con dâu thứ cũng nói: “Bân Bân cũng đi chơi đi, trông chừng em trai nhé!”
Nhân khẩu nhà họ Lưu thịnh vượng, hai anh trai của Lưu Tú Hồng, mỗi nhà có bảy tám đứa bé, hiện giờ là thời gian lên lớp, lớn đều không ở nhà, chỉ còn nhỏ. Nhưng mà cho dù nhỏ, cũng lớn tuổi hơn Hào Hào.
“Mẹ, trái lại con cảm thấy chuyện này vẫn nên hỏi Tú Hồng một chút. Dù sao em ấy không còn là cô gái mười mấy tuổi, trong lòng có chủ kiến. Nhưng mà con cho rằng, gả đến trong đội chúng ta cũng không tệ, ít nhất cách nhau gần, ít nhiều gì có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Đúng vậy, lần này không thể để em ấy gả xa, còn không thể gả tới đội ngư nghiệp Đông Hải. Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, nếu em ấy lại ở bên đó, cách nhà chồng cũ em ấy cũng quá gần, hai đứa bé ngày ngày lượn qua trước mặt em ấy, mẹ nói xem sao em ấy có thể an tâm sống? Hơn nữa trong lòng nhà đó cũng không thoải mái.”
Mẹ Lưu nghe thấy thế gật đầu: “Chuyện này rất có lý.”
Đạo lý là như vậy, người nào cũng không thể quy định con người nhất định phải đi theo đạo lý?
…
Chỉ trong nháy mắt, đã đến trung thu.
Lưu Tú Hồng dùng phiếu nửa cân lương thực đổi mấy cái bánh trung thu trước, trước trung thu một ngày, cô cõng con trai út, dẫn con trai cả, ngồi xuồng ba lá đi về phía Hạp Khẩu.
Cũng rất trùng hợp, trên xuồng ba lá còn có con trai cả của bác gái chủ nhiệm, cũng là đại đội trưởng Hàn Viễn Chinh của đội ngư nghiệp.
So với Lưu Tú Hồng keo kiệt mang nửa cân bánh trung thu, Hàn Viễn Chinh xách đồ nhiều hơn, chỉ riêng bánh trung thu đã hai cân, trong ba lô còn có hai chai rượu, kẹo đường cũng đề phòng, còn có “sợi tổng hợp” bác gái chủ nhiệm đặc biệt nhờ người từ trong thành phố mua tới.
Ông cụ chèo xuồng ba lá vui tươi hớn hở nói chuyện với Hàn Viễn Chinh: “Đây là sắp thành người nhà với nhà họ Trương à?”
“Còn không phải.” Hàn Viễn Chinh lắc đầu cười khổ, dựa theo ý nghĩ của anh, cho dù tặng quà trong ngày lễ, cũng là cấp bậc lễ nghi thông thường, tặng hai cân bánh trung thu không được sao? Có trời mới biết mẹ anh chuẩn bị lễ vật dày như vậy, vì khiến anh nhả ra đồng ý, chỉ thiếu lấy cái chết uy hiếp.
Anh có thể làm gì? Chỉ có thể bịt mũi đồng ý mà thôi.
“Nhà cậu thành thật như vậy, cho dù bây giờ không phải, sau này sẽ phải. Đúng rồi, cậu nói xem là con gái cả của nhà họ Trương đội ngư nghiệp Hạp Khẩu sao? Cô gái này ấy à, bộ dạng rất được!”
Ông cụ là người thích tán gẫu, cho dù trên xuồng ba lá ba mẹ con Lưu Tú Hồng ngậm miệng không nói, Hàn Viễn Chinh chỉ ứng phó mà trả lời mấy câu, ông cụ vẫn nói hết quá trình.
May mắn, Hạp Khẩu cách đây không tính là xa, chỉ trong chốc lát đã tới.
Lưu Tú Hồng cõng con trai út lên bờ, khi xoay người định ôm con trai cả, Hàn Viễn Chinh đã thuận tay ôm đứa bé lên. Cô cảm ơn Hàn Viễn Chinh, dẫn đứa bé đi về nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Trương không cùng đường với nhà họ Lưu, nhưng vì cùng một đội ngư nghiệp, Lưu Tú Hồng cũng biết nhà đó. Đương nhiên, chỉ giới hạn ở biết mà thôi, dù sao độ tuổi của hai người chênh lệch nhiều như vậy, năm nay Lưu Tú Hồng đã 23 tuổi, nhưng con gái nhà họ Trương hình như năm trước mới tốt nghiệp cấp 3, có lẽ không kém em chồng cô Hứa Thu Yến là bao.
“Mẹ! Mẹ xem bà đợi chúng ta kìa!”
Dù sao đứa bé rất hay quên, cho dù hiện giờ Hào Hào vẫn thường đi tới bãi bùn, khi nhắc tới cha đôi mắt cũng sẽ phiếm hồng, nhưng lúc khác cậu bé vẫn rất vui vẻ. Hơn nữa trong ngày thường Lưu Tú Hồng rất bận rộn, không rảnh dẫn cậu bé đi chơi, một năm chỉ có mấy lần thăm người thân thành chuyện cậu bé vui sướng nhất.
Lưu Tú Hồng cũng thấy mẹ Lưu đứng ở cửa nhà cách không xa, thì buông tay để Hào Hào chạy tới trước, mình thì chậm rãi bước tới trước mặt mẹ Lưu: “Mẹ.”
“Ừm, nào, đi vào nhà uống ngụm nước rồi hãy nói.” Thực ra vào tháng bảy, khi Hứa Quốc Cường chết mẹ Lưu cũng dẫn theo hai con dâu tới xem con gái út. Đương nhiên không ở lại lâu lắm, cùng ngày đã trở về nhà. Bởi vậy nói ra, hai mẹ con bọn họ đã hai tháng không gặp nhau.
Hai tháng này, cẩn thận nhìn một cái, biến hóa vẫn không nhỏ.
Mẹ Lưu gọi con gái út vào nhà, còn cho hai cháu ngoại ăn ngon, lúc này hai con dâu nhà họ Lưu đi ra.
Con dâu cả cười nói: “Để Cường Cường dẫn Hào Hào đi chơi đi, tháng trước nhà họ Tôn mở quầy bán đồ ăn vặt, đi xem có gì thích ăn không.”
Con dâu thứ cũng nói: “Bân Bân cũng đi chơi đi, trông chừng em trai nhé!”
Nhân khẩu nhà họ Lưu thịnh vượng, hai anh trai của Lưu Tú Hồng, mỗi nhà có bảy tám đứa bé, hiện giờ là thời gian lên lớp, lớn đều không ở nhà, chỉ còn nhỏ. Nhưng mà cho dù nhỏ, cũng lớn tuổi hơn Hào Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.