Thập Niên 80: Đoàn Sủng Tiểu Phúc Tinh
Chương 12:
Nhất Bôi Điềm Trà
21/07/2024
Bảo Nhi là tiểu tiên nữ trên trời, chỉ có tiểu tiên nữ mới lên lên xinh đẹp, khiến nhiều người yêu thích.
Bảo Nhi thật sự quá đáng yêu, cảm giác muốn chọc vào khuôn mặt nhỏ, mềm mại, thật mịn nha~
Trong khoảnh khắc chạm ngón tay vào mặt Bảo Nhi, giống như có thông tin gì đó truyền vào đầu của Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Nhưng đoạn thông tin này quá nhanh, còn chưa kịp nắm bắt, hai nhóc đã bị Tiền Trị Quốc xách ra ngoài.
Tiền Trị Quốc nhìn hai thằng nhóc thối vậy mà dám dùng bàn tay đang còn bẩn chạm vào khuôn mặt trắng nhỏ của Bảo Nhi, thật sự khiến anh tức chết mà, hai tên nhóc này gan lớn thật, phải đuổi bọn chúng ra ngoài.
Khi Đại Sơn, Tiểu Sơn ra ngoài, trong đầu vẫn còn mông lung, đợi đến khi ra ngoài thì bình tĩnh và suy nghĩ xem đó là chuyện gì.
Sau khi hai anh em bước ra, đột nhiên trăm miệng một lời la lên: “Vùng cỏ dại.”
“!” Em cũng nhận được tín hiệu này?
“!” Đúng, chẳng lẽ anh cũng vậy!!
Vùng cỏ dại chính là vùng đất hoang ở trong thôn, không có người đi qua, nên bình thường sẽ là nơi chơi đùa, đánh nhau của những đứa trẻ.
Trong lòng hai anh em chắc chắn, hình như tiếp xúc lên người của Bảo Nhi thì cảm giác đó giống như có gì đó đang chỉ dẫn mình đi tìm gì đó.
Tiền Đại Sơn và Tiền Tiểu Sơn sau khi ăn cơm chiều xong, thì lén lút chạy đến vùng cỏ dại.
Bọn chúng cũng không biết vì sao mình phải đến đây, nhưng cảm giác trong lòng nói, chỉ cần nghe theo dự cảm, đến đây bảo đảm sẽ không sai.
Hai anh em mang theo sự chấp niệm trong lòng, buổi tối cũng không chê tối, trừng to hai mắt, cẩn thận “đi dạo” quanh khu cỏ dại trong thôn.
Đại Sơn, Tiểu Sơn đi vài vòng, dưới ánh trăng trắng sáng, trong những trùm cỏ dại um tùm, đôi mắt sắc bén của Đại Sơn mơ hồ thấy được đồ gì đó sáng long lanh.
Hai anh em vội vàng đi qua bới cỏ dại, khiếp sợ khi thấy bên trong có hai đồng năm xu.
Đồng năm xu màu bạc sáng chói cực kỳ lấp lánh trong đêm, không ngừng tỏa sáng dưới ánh trăng, thật mê người.
Màu sắc của tiền xu mang nét mị lực riêng của đồng tiền, cho dù phía trên dính đầy sương và bùn đất, vẫn rất hấp dẫn bọn chúng.
Năm xu, có thể mua được bao nhiêu đồ ăn ngon, năm que kem, năm cái bánh quai chèo nhỏ, hai quả lê lớn và hai cái màn thầu.
Trong nháy mắt Đại Sơn và Tiểu Sơn đều nghĩ, loại trực giác đặc biệt không bình thường này, vậy mà có thể khiến bọn chúng nhặt được tiền.
Vừa vặn là sau khi đụng vào người của Tiểu Bảo Nhi, bọn chúng lại đột nhiên có cảm giác này, nếu không bọn chúng làm sao biết được nửa đêm ở nơi này lại nhặt được năm xu tiền?
Hai anh em Tiền Đại Sơn và Tiền Tiểu Sơn nhìn nhau cười, trong lòng trăm phần trăm tin tưởng em gái Tiểu bảo Nhi, vì bọn chúng là anh trai nên bé mới để bọn chúng nhặt được tiền, bọn chúng nhất định sẽ bảo vệ tốt em gái, không có bất kỳ đứa trẻ nào bắt nạt bé, thời khắc này, bọn họ đều dốc lòng muốn làm một vệ sĩ nhỏ để tương lai kiên cường bảo vệ em gái Bảo Nhi.
Nghĩ vậy, hai anh em ăn ý, lấy tiền xu chùi vào quần áo, sau đó một người một đồng cất vào trong túi, rồi mới theo ánh trăng lặng lẽ quay về…
Bảo Nhi thật sự quá đáng yêu, cảm giác muốn chọc vào khuôn mặt nhỏ, mềm mại, thật mịn nha~
Trong khoảnh khắc chạm ngón tay vào mặt Bảo Nhi, giống như có thông tin gì đó truyền vào đầu của Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Nhưng đoạn thông tin này quá nhanh, còn chưa kịp nắm bắt, hai nhóc đã bị Tiền Trị Quốc xách ra ngoài.
Tiền Trị Quốc nhìn hai thằng nhóc thối vậy mà dám dùng bàn tay đang còn bẩn chạm vào khuôn mặt trắng nhỏ của Bảo Nhi, thật sự khiến anh tức chết mà, hai tên nhóc này gan lớn thật, phải đuổi bọn chúng ra ngoài.
Khi Đại Sơn, Tiểu Sơn ra ngoài, trong đầu vẫn còn mông lung, đợi đến khi ra ngoài thì bình tĩnh và suy nghĩ xem đó là chuyện gì.
Sau khi hai anh em bước ra, đột nhiên trăm miệng một lời la lên: “Vùng cỏ dại.”
“!” Em cũng nhận được tín hiệu này?
“!” Đúng, chẳng lẽ anh cũng vậy!!
Vùng cỏ dại chính là vùng đất hoang ở trong thôn, không có người đi qua, nên bình thường sẽ là nơi chơi đùa, đánh nhau của những đứa trẻ.
Trong lòng hai anh em chắc chắn, hình như tiếp xúc lên người của Bảo Nhi thì cảm giác đó giống như có gì đó đang chỉ dẫn mình đi tìm gì đó.
Tiền Đại Sơn và Tiền Tiểu Sơn sau khi ăn cơm chiều xong, thì lén lút chạy đến vùng cỏ dại.
Bọn chúng cũng không biết vì sao mình phải đến đây, nhưng cảm giác trong lòng nói, chỉ cần nghe theo dự cảm, đến đây bảo đảm sẽ không sai.
Hai anh em mang theo sự chấp niệm trong lòng, buổi tối cũng không chê tối, trừng to hai mắt, cẩn thận “đi dạo” quanh khu cỏ dại trong thôn.
Đại Sơn, Tiểu Sơn đi vài vòng, dưới ánh trăng trắng sáng, trong những trùm cỏ dại um tùm, đôi mắt sắc bén của Đại Sơn mơ hồ thấy được đồ gì đó sáng long lanh.
Hai anh em vội vàng đi qua bới cỏ dại, khiếp sợ khi thấy bên trong có hai đồng năm xu.
Đồng năm xu màu bạc sáng chói cực kỳ lấp lánh trong đêm, không ngừng tỏa sáng dưới ánh trăng, thật mê người.
Màu sắc của tiền xu mang nét mị lực riêng của đồng tiền, cho dù phía trên dính đầy sương và bùn đất, vẫn rất hấp dẫn bọn chúng.
Năm xu, có thể mua được bao nhiêu đồ ăn ngon, năm que kem, năm cái bánh quai chèo nhỏ, hai quả lê lớn và hai cái màn thầu.
Trong nháy mắt Đại Sơn và Tiểu Sơn đều nghĩ, loại trực giác đặc biệt không bình thường này, vậy mà có thể khiến bọn chúng nhặt được tiền.
Vừa vặn là sau khi đụng vào người của Tiểu Bảo Nhi, bọn chúng lại đột nhiên có cảm giác này, nếu không bọn chúng làm sao biết được nửa đêm ở nơi này lại nhặt được năm xu tiền?
Hai anh em Tiền Đại Sơn và Tiền Tiểu Sơn nhìn nhau cười, trong lòng trăm phần trăm tin tưởng em gái Tiểu bảo Nhi, vì bọn chúng là anh trai nên bé mới để bọn chúng nhặt được tiền, bọn chúng nhất định sẽ bảo vệ tốt em gái, không có bất kỳ đứa trẻ nào bắt nạt bé, thời khắc này, bọn họ đều dốc lòng muốn làm một vệ sĩ nhỏ để tương lai kiên cường bảo vệ em gái Bảo Nhi.
Nghĩ vậy, hai anh em ăn ý, lấy tiền xu chùi vào quần áo, sau đó một người một đồng cất vào trong túi, rồi mới theo ánh trăng lặng lẽ quay về…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.