Chương 15: Nhà Anh Có Nguyên Liệu Nấu Ăn Gì Không
Thư Ca
08/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Anh vươn tay định xoa đầu cô bé nhưng cô bé nhanh nhẹn né tránh tay anh, vọt thẳng tới trước mặt Diệp Uyển Thanh “Hừ” một tiếng với cô, thái độ rất không tốt ôm thùng nhỏ đi vào phòng.
Diệp Uyển Thanh: “...”
Qua Uyên không biết em gái nhà mình bị làm sao, bèn quay qua giải thích với Diệp Uyển Thanh: “Tính tình con bé hơi lạ, cô đừng so đo với nó nhé… Thật xin lỗi cô.”
“Không sao đâu.” Diệp Uyển Thanh mỉm cười lắc đầu.
Kiếp trước sau khi kết hôn với Qua Uyên, cô cũng từng quen biết Qua Duyệt. Khi đó Qua Duyệt không thích nói chuyện, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ một lòng đắm mình trong thế giới nghệ thuật, rất ít người có thể gần gũi với cô ấy.
Ban đầu Diệp Uyển Thanh cũng tưởng rằng Qua Duyệt khó sống chung, nhưng có lần cô phát hiện cô ấy vừa khóc ở ven đường vừa mang mèo hoang về nhà chăm sóc, về sau lại biết cô ấy âm thầm giúp đỡ rất nhiều trẻ em mồ côi cơ nhỡ, từ đó mới nhận ra Qua Duyệt cũng là một người lương thiện dễ mủi lòng.
Mà lúc này Qua Duyệt mới có sáu tuổi thôi, đương nhiên cô cũng không rõ con bé đang suy nghĩ cái gì.
Qua Uyên đã châm lửa than xong, Diệp Uyển Thanh dùng cái chảo lớn sao vừng, đậu phộng với đỗ lên cho thơm, sau đó đổ hết tất cả vào trong cái bình lớn. Bình của cô không chứa nổi, cô bèn mượn cái bình nhựa to to của Qua Uyên để đựng số lượng còn lại, đặt ở nhà anh tích trữ luôn.
Thấy trong nhà Qua Uyên có không ít trứng gà, trong lòng cô nảy ra một chủ ý.
“Qua Uyên, trứng gà nhà anh có thể bán cho tôi không?”
“Cô cần thì cứ lấy đi.”
“Vậy thì không được.” Diệp Uyển Thanh cười nói: “Không chỉ trứng gà, tôi dùng bếp lò và than đá nhà anh thì đều phải trả tiền cho anh, nếu không thì tôi không yên tâm.”
Tâm tình hào hứng của Qua Uyên thoáng chốc trầm xuống, không hiểu sao anh cảm thấy có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi, cô cứ tùy tiện xem rồi gửi lại tôi.”
Nếu như từ chối, anh cảm thấy người ta sẽ không dùng đồ của anh nữa.
Cô nhóc này thoạt nhìn mềm mỏng dễ nói chuyện nhưng thực ra rất quật cường, anh biết tỏng tính của cô.
Nhận được lời chấp thuận của Qua Uyên, Diệp Uyển Thanh tiếp tục điều chỉnh hương liệu.
Cô chuẩn bị bổ sung cho cái quầy hàng nho nhỏ của mình một món ăn đơn giản nhưng lại rất ngon: Trứng luộc nước trà!
Trước tiên rửa sạch ba mươi quả trứng gà, đem đi luộc chín rồi bỏ vào nước đá cho nguội, đập vỏ quả trứng sao cho nứt thành hình mạng nhện nhưng không để vỏ trứng vỡ nát rơi ra, sau đó bỏ trứng vào một cái thau nhôm.
Mỗi cái thau có thể đựng khoảng năm mươi quả trứng gà, lúc cô đi chợ đã mặc cả với ông chủ để mua cái thau này, lúc đó còn chưa nghĩ ra sẽ dùng để làm gì, không ngờ nhanh như vậy đã cần đến rồi.
Xử lý trứng gà xong, Diệp Uyển Thanh bỏ lá trà ngon, hoa hồi, vỏ quế, ớt khô và gừng vào trong cái túi nhỏ vải thưa, cô đặt túi vào cái thau nhôm rồi thêm nước vào.
Chờ đến lúc đun sôi nước, cô lại cho ít nước tương và đường vào trong.
Trứng gà lăn lộn trong làn nước màu đen, từng đợt hương thơm nức mũi truyền ra. Qua Uyên nhìn thấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, bao tử bất chợt kêu lên.
Nhưng lúc này trứng luộc nước trà vẫn chưa được ngon, phải đun lửa nhỏ thêm nửa tiếng nữa rồi ướp để qua đêm mới được coi là hoàn thành.
Diệp Uyển Thanh nhìn bầu trời bên ngoài một chút, cô không muốn về nhà ăn cơm để phải nhìn sắc mặt của Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân, bèn thẳng thắn hỏi: “Nhà anh có… nguyên liệu nấu ăn gì không? Hôm nay tôi trổ tài nấu một bữa cơm ở đây, được chứ?”
Anh vươn tay định xoa đầu cô bé nhưng cô bé nhanh nhẹn né tránh tay anh, vọt thẳng tới trước mặt Diệp Uyển Thanh “Hừ” một tiếng với cô, thái độ rất không tốt ôm thùng nhỏ đi vào phòng.
Diệp Uyển Thanh: “...”
Qua Uyên không biết em gái nhà mình bị làm sao, bèn quay qua giải thích với Diệp Uyển Thanh: “Tính tình con bé hơi lạ, cô đừng so đo với nó nhé… Thật xin lỗi cô.”
“Không sao đâu.” Diệp Uyển Thanh mỉm cười lắc đầu.
Kiếp trước sau khi kết hôn với Qua Uyên, cô cũng từng quen biết Qua Duyệt. Khi đó Qua Duyệt không thích nói chuyện, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ một lòng đắm mình trong thế giới nghệ thuật, rất ít người có thể gần gũi với cô ấy.
Ban đầu Diệp Uyển Thanh cũng tưởng rằng Qua Duyệt khó sống chung, nhưng có lần cô phát hiện cô ấy vừa khóc ở ven đường vừa mang mèo hoang về nhà chăm sóc, về sau lại biết cô ấy âm thầm giúp đỡ rất nhiều trẻ em mồ côi cơ nhỡ, từ đó mới nhận ra Qua Duyệt cũng là một người lương thiện dễ mủi lòng.
Mà lúc này Qua Duyệt mới có sáu tuổi thôi, đương nhiên cô cũng không rõ con bé đang suy nghĩ cái gì.
Qua Uyên đã châm lửa than xong, Diệp Uyển Thanh dùng cái chảo lớn sao vừng, đậu phộng với đỗ lên cho thơm, sau đó đổ hết tất cả vào trong cái bình lớn. Bình của cô không chứa nổi, cô bèn mượn cái bình nhựa to to của Qua Uyên để đựng số lượng còn lại, đặt ở nhà anh tích trữ luôn.
Thấy trong nhà Qua Uyên có không ít trứng gà, trong lòng cô nảy ra một chủ ý.
“Qua Uyên, trứng gà nhà anh có thể bán cho tôi không?”
“Cô cần thì cứ lấy đi.”
“Vậy thì không được.” Diệp Uyển Thanh cười nói: “Không chỉ trứng gà, tôi dùng bếp lò và than đá nhà anh thì đều phải trả tiền cho anh, nếu không thì tôi không yên tâm.”
Tâm tình hào hứng của Qua Uyên thoáng chốc trầm xuống, không hiểu sao anh cảm thấy có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi, cô cứ tùy tiện xem rồi gửi lại tôi.”
Nếu như từ chối, anh cảm thấy người ta sẽ không dùng đồ của anh nữa.
Cô nhóc này thoạt nhìn mềm mỏng dễ nói chuyện nhưng thực ra rất quật cường, anh biết tỏng tính của cô.
Nhận được lời chấp thuận của Qua Uyên, Diệp Uyển Thanh tiếp tục điều chỉnh hương liệu.
Cô chuẩn bị bổ sung cho cái quầy hàng nho nhỏ của mình một món ăn đơn giản nhưng lại rất ngon: Trứng luộc nước trà!
Trước tiên rửa sạch ba mươi quả trứng gà, đem đi luộc chín rồi bỏ vào nước đá cho nguội, đập vỏ quả trứng sao cho nứt thành hình mạng nhện nhưng không để vỏ trứng vỡ nát rơi ra, sau đó bỏ trứng vào một cái thau nhôm.
Mỗi cái thau có thể đựng khoảng năm mươi quả trứng gà, lúc cô đi chợ đã mặc cả với ông chủ để mua cái thau này, lúc đó còn chưa nghĩ ra sẽ dùng để làm gì, không ngờ nhanh như vậy đã cần đến rồi.
Xử lý trứng gà xong, Diệp Uyển Thanh bỏ lá trà ngon, hoa hồi, vỏ quế, ớt khô và gừng vào trong cái túi nhỏ vải thưa, cô đặt túi vào cái thau nhôm rồi thêm nước vào.
Chờ đến lúc đun sôi nước, cô lại cho ít nước tương và đường vào trong.
Trứng gà lăn lộn trong làn nước màu đen, từng đợt hương thơm nức mũi truyền ra. Qua Uyên nhìn thấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, bao tử bất chợt kêu lên.
Nhưng lúc này trứng luộc nước trà vẫn chưa được ngon, phải đun lửa nhỏ thêm nửa tiếng nữa rồi ướp để qua đêm mới được coi là hoàn thành.
Diệp Uyển Thanh nhìn bầu trời bên ngoài một chút, cô không muốn về nhà ăn cơm để phải nhìn sắc mặt của Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân, bèn thẳng thắn hỏi: “Nhà anh có… nguyên liệu nấu ăn gì không? Hôm nay tôi trổ tài nấu một bữa cơm ở đây, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.