Chương 14: Sắp Leo Lên Đầu
Thư Ca
08/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Anh ngẩng cao cổ, không muốn tỏ ra yếu kém hỏi ngược lại cô: “Tôi nói muốn hôn cô hồi nào? Là cô muốn hôn tôi đó chứ!”
“Đúng vậy!” Diệp Uyển Thanh xuống khỏi xe đạp, né tránh ánh mắt hoảng hốt của Qua Uyên cười khanh khách đi tới trước mặt anh, lần thứ hai vươn tay kéo lấy cổ áo anh bắt anh phải cúi người xuống.
Cả người Qua Uyên cứng đờ, hai tay không biết để ở đâu, chỉ lo lắng một vấn đề: Anh vốn không có kinh nghiệm hôn môi con gái, lần này anh nên nhắm mắt hay là không nhắm mắt đây?
Thế nhưng, anh không đợi được bờ môi mềm mại của người con gái mà là giọng cười nham hiểm không có ý tốt của cô: “Sao hôm nay anh không mặc áo ngắn tay nữa vậy?”
Qua Uyên: “...”
“Lạnh lắm hả?”
Qua Uyên giật cổ áo mình lại, đứng thẳng lưng lạnh lùng nói: “Cô còn cần bếp lò và chảo không vậy, không cần thì thôi!”
“Cần chứ.”
***
Có bếp lò và chảo nhưng vẫn chưa đủ, còn cần một cái nhà bếp để làm công tác chuẩn bị. Diệp Uyển Thanh quyết định sang nhà của Qua Uyên.
Nhà Qua Uyên cách thị trấn khá gần, đó là một căn nhà đơn có khoảng sân nhỏ.
Trước khi mở rộng cửa để cô vào, Qua Uyên lại nghiêm túc nói: “Thanh danh của tôi không được tốt lắm, nếu như có người nhìn thấy cô vào nhà tôi, không chừng sẽ tung tin đồn bậy bạ khó nghe lắm, cô suy nghĩ kỹ chưa? Thực ra cô ở bên ngoài chờ tôi lấy đồ ra cho cô cũng được mà, tôi đã nói thì nhất định sẽ giữ lời!”
Diệp Uyển Thanh nghiêng đầu liếc nhìn anh, cười như không cười nói: “Hóa ra anh là người nhát gan, anh sợ bản thân không kìm chế nổi thì sẽ hôn tôi chứ gì, hay là anh sợ bị tôi hôn?”
Qua Uyên: “...”
Anh cảm thấy hình như hai bữa nay lực uy hiếp của mình giảm hẳn thì phải… Chẳng lẽ là do râu mép không đủ dày? Hay ánh mắt không đủ dữ? Cô nhóc này sắp leo lên đầu anh ngồi luôn rồi, cô lấy đâu ra lá gan cho rằng anh sẽ luôn nhường nhịn cô?!
Qua Uyên nhíu mày, cố làm cho mắt mình trở nên hung dữ hơn, độc ác hơn. Diệp Uyển Thanh vỗ vỗ cánh tay anh: “Mở rộng cửa đi.”
“... Được.”
“Có gì uống không?”
“Trà lạnh rồi, để tôi đổi trà nóng cho cô!”
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Uyển Thanh bước vào căn nhà đơn của Qua Uyên. Vốn tưởng rằng chỗ này sẽ lung tung lộn xộn, không ngờ lại rất sạch sẽ.
Không cần cô nói, Qua Uyên đã rót cho cô một ly nước nóng rồi tự động đi tới bếp lò nhóm lửa.
Nhìn bóng dáng Qua Uyên bận rộn, trong mắt Diệp Uyển Thanh thấp thoáng tình cảm dịu dàng ấm áp.
Những lúc tốt đẹp thế này, cô đang định nói gì đó để kéo gần quan hệ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng “ầm ầm ầm”.
“Ai đó, đập gì đập lắm thế?”
Qua Uyên quay mặt ra cửa rống lên một câu, nhưng tiếng đập cửa không những không dừng lại mà còn dồn dập hơn.
Anh đen mặt đứng lên, mở cửa định nhìn xem là thằng oắt nào, kết quả có một bé gái khoảng năm, sáu tuổi ôm cái thùng nhỏ đang đứng trước cửa, còn ngẩng đầu giận dỗi nhìn anh.
Sắc mặt Qua Uyên dịu lại, cất tiếng nói: “Em gái, em về rồi à.”
Anh ngẩng cao cổ, không muốn tỏ ra yếu kém hỏi ngược lại cô: “Tôi nói muốn hôn cô hồi nào? Là cô muốn hôn tôi đó chứ!”
“Đúng vậy!” Diệp Uyển Thanh xuống khỏi xe đạp, né tránh ánh mắt hoảng hốt của Qua Uyên cười khanh khách đi tới trước mặt anh, lần thứ hai vươn tay kéo lấy cổ áo anh bắt anh phải cúi người xuống.
Cả người Qua Uyên cứng đờ, hai tay không biết để ở đâu, chỉ lo lắng một vấn đề: Anh vốn không có kinh nghiệm hôn môi con gái, lần này anh nên nhắm mắt hay là không nhắm mắt đây?
Thế nhưng, anh không đợi được bờ môi mềm mại của người con gái mà là giọng cười nham hiểm không có ý tốt của cô: “Sao hôm nay anh không mặc áo ngắn tay nữa vậy?”
Qua Uyên: “...”
“Lạnh lắm hả?”
Qua Uyên giật cổ áo mình lại, đứng thẳng lưng lạnh lùng nói: “Cô còn cần bếp lò và chảo không vậy, không cần thì thôi!”
“Cần chứ.”
***
Có bếp lò và chảo nhưng vẫn chưa đủ, còn cần một cái nhà bếp để làm công tác chuẩn bị. Diệp Uyển Thanh quyết định sang nhà của Qua Uyên.
Nhà Qua Uyên cách thị trấn khá gần, đó là một căn nhà đơn có khoảng sân nhỏ.
Trước khi mở rộng cửa để cô vào, Qua Uyên lại nghiêm túc nói: “Thanh danh của tôi không được tốt lắm, nếu như có người nhìn thấy cô vào nhà tôi, không chừng sẽ tung tin đồn bậy bạ khó nghe lắm, cô suy nghĩ kỹ chưa? Thực ra cô ở bên ngoài chờ tôi lấy đồ ra cho cô cũng được mà, tôi đã nói thì nhất định sẽ giữ lời!”
Diệp Uyển Thanh nghiêng đầu liếc nhìn anh, cười như không cười nói: “Hóa ra anh là người nhát gan, anh sợ bản thân không kìm chế nổi thì sẽ hôn tôi chứ gì, hay là anh sợ bị tôi hôn?”
Qua Uyên: “...”
Anh cảm thấy hình như hai bữa nay lực uy hiếp của mình giảm hẳn thì phải… Chẳng lẽ là do râu mép không đủ dày? Hay ánh mắt không đủ dữ? Cô nhóc này sắp leo lên đầu anh ngồi luôn rồi, cô lấy đâu ra lá gan cho rằng anh sẽ luôn nhường nhịn cô?!
Qua Uyên nhíu mày, cố làm cho mắt mình trở nên hung dữ hơn, độc ác hơn. Diệp Uyển Thanh vỗ vỗ cánh tay anh: “Mở rộng cửa đi.”
“... Được.”
“Có gì uống không?”
“Trà lạnh rồi, để tôi đổi trà nóng cho cô!”
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Uyển Thanh bước vào căn nhà đơn của Qua Uyên. Vốn tưởng rằng chỗ này sẽ lung tung lộn xộn, không ngờ lại rất sạch sẽ.
Không cần cô nói, Qua Uyên đã rót cho cô một ly nước nóng rồi tự động đi tới bếp lò nhóm lửa.
Nhìn bóng dáng Qua Uyên bận rộn, trong mắt Diệp Uyển Thanh thấp thoáng tình cảm dịu dàng ấm áp.
Những lúc tốt đẹp thế này, cô đang định nói gì đó để kéo gần quan hệ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng “ầm ầm ầm”.
“Ai đó, đập gì đập lắm thế?”
Qua Uyên quay mặt ra cửa rống lên một câu, nhưng tiếng đập cửa không những không dừng lại mà còn dồn dập hơn.
Anh đen mặt đứng lên, mở cửa định nhìn xem là thằng oắt nào, kết quả có một bé gái khoảng năm, sáu tuổi ôm cái thùng nhỏ đang đứng trước cửa, còn ngẩng đầu giận dỗi nhìn anh.
Sắc mặt Qua Uyên dịu lại, cất tiếng nói: “Em gái, em về rồi à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.