Chương 13: Vận Tiền Tài
Thư Ca
08/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Cô nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng lưng vừa gầy vừa lùn mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói chạy huỳnh huỵch về phía trước, sau đó chợt phát hiện người vừa rồi làm rớt một cộc mười đồng ở cách cô không xa, nhìn qua chắc cũng tầm mấy chục đồng.
Diệp Uyển Thanh: “...”
Cô nhặt tiền lên, cưỡi xe đạp đuổi theo người nọ.
Đuổi hết nửa ngày trời cuối cùng cũng kịp, cô thở hồng hộc đưa tiền cho cái tên lưu linh lưu địa kia: “Sau này cậu chú ý chút đi, đừng hậu đậu như vậy nữa!”
Cậu ta nghẹn họng trố mắt nhìn cô, sau đó liên tục cảm ơn: “... Được được, cảm ơn chị.”
Diệp Uyển Thanh vẫy vẫy tay, tiếp tục đi quanh thị trấn.
Lúc cô nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa định đi vào hỏi xem có bán bếp lò hay không thì đột nhiên lại có một người để tóc rẽ ngôi giữa gọi cô lại: “Đồng chí, đó là tiền cô đánh rơi hả?”
Diệp Uyển Thanh cúi đầu, thấy dưới chân có một cọc tiền mặt mười đồng.
“Không phải của tôi.” Cô lắc đầu, đi vào cửa hàng tạp hóa.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy lạ lùng, hình như hôm nay vận tiền tài của cô rất tốt thì phải, chỉ là cô không phải người nhặt của rơi lấy làm của mình.
Tên để tóc rẽ ngôi giữa: “...”
Mười phút sau, thanh niên mặc áo hoa hòe hoa sói và anh chàng để tóc rẽ ngôi giữa đứng trước mặt người đàn ông mặt thối đang tỏ ra nghiêm nghị, mặt mày đau khổ dâng cọc tiền lên.
“Uyên ca, bọn em không đưa được!”
“Người ta là nữ thanh niên tiến bộ, tư tưởng giác ngộ cao khỏi phải nói, chiêu này chẳng ăn thua gì.”
Qua Uyên trừng cặp mắt hổ, cáu kỉnh quát: “Đồ vô dụng, có chút chuyện mà cũng làm không xong!”
“Thực ra em cũng muốn làm xong chứ bộ, nhưng mà chạy không lại cái đạp xe kia!” Thanh niên áo sơ mi hoa líu ríu biện bạch: “Chẳng phải lần trước anh cũng chạy không lại sao? Em thấy hết rồi…”
Dưới cơn tức giận của Qua Uyên, giọng cậu ta nhỏ dần nhỏ dần…
Đúng là khóc không ra nước mắt mà!
Uyên ca nhà mình cũng đâu có chạy bằng xe đạp của người ta, vậy mà còn bắt mình chạy! Chân mình ngắn mà, có thể trách mình được ư?
Qua Uyên nghiêm khuôn mặt thối cầm lấy hai cọc tiền, châm một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, giọng nói toát ra vẻ tang thương: “Lòng người thật dễ đổi thay, ngay cả tiền cũng không đưa được.” Cô nhóc kia cắt tóc rồi nhìn càng xinh đẹp hơn, thật đáng giận mà.
Áo sơ mi hoa: “Uyên ca, cái câu ‘Lòng người dễ đổi thay’ không phải dùng như vậy đâu.”
“Chỉ mình cậu biết chữ chắc!” Qua Uyên cũng không nhịn nổi nữa, tức tối đạp vào mông thanh niên mặc áo sơ mi hoa một cái.
***
Diệp Uyển Thanh đạp xe đến hợp tác xã, quả nhiên nhìn thấy ở đó có bán bếp lò và chảo lớn, nhưng hỏi giá thì cộng lại phải mất đến ba mươi hai đồng, mà trên người cô chỉ còn hơn mười đồng, thiếu rất nhiều tiền.
Cô cắn môi đi ra khỏi hợp tác xã, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người.
Diệp Uyển Thanh ngẩng đầu lên nhìn, không phải Qua Uyên thì còn là ai.
Trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác mừng rỡ, nhưng rất nhanh Diệp Uyển Thanh lại nhớ đến bộ dạng anh vô liêm sỉ nói “Hôn phải trả tiền”, cô lập tức nghiêm mặt lại, lướt qua anh bỏ đi.
Qua Uyên vội vã đuổi theo, cả hai đi một lúc lâu.
Đến một nơi không đông người lắm, anh mới mở miệng nói: “Tôi có bếp lò nấu than.”
Tốc độ của Diệp Uyển Thanh hơi chậm lại.
Trong lòng Qua Uyên vui vẻ: “Nhà tôi còn có chảo lớn!”
Diệp Uyển Thanh dừng hẳn.
Qua Uyên vội vã vòng tới trước người cô, đôi mắt đen sẫm đầy vẻ lấy lòng: “Tôi còn làm rất nhiều than tổ ong, đống than chất ở góc tường đốt một năm cũng không hết, cô lấy xài luôn cũng được!”
“Hôm nay anh nói nhiều như vậy là có mục đích riêng phải không?” Diệp Uyển Thanh liếc anh: “Nói đi, lần này muốn hôn mấy cái.”
“Khụ, khụ khụ khụ…”
Qua Uyên suýt thì bị nước bọt làm sặc chết.
Sao miệng lưỡi cô nhóc này độc thế nhỉ? Lại chẳng rụt rè chút nào?
Cô nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng lưng vừa gầy vừa lùn mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói chạy huỳnh huỵch về phía trước, sau đó chợt phát hiện người vừa rồi làm rớt một cộc mười đồng ở cách cô không xa, nhìn qua chắc cũng tầm mấy chục đồng.
Diệp Uyển Thanh: “...”
Cô nhặt tiền lên, cưỡi xe đạp đuổi theo người nọ.
Đuổi hết nửa ngày trời cuối cùng cũng kịp, cô thở hồng hộc đưa tiền cho cái tên lưu linh lưu địa kia: “Sau này cậu chú ý chút đi, đừng hậu đậu như vậy nữa!”
Cậu ta nghẹn họng trố mắt nhìn cô, sau đó liên tục cảm ơn: “... Được được, cảm ơn chị.”
Diệp Uyển Thanh vẫy vẫy tay, tiếp tục đi quanh thị trấn.
Lúc cô nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa định đi vào hỏi xem có bán bếp lò hay không thì đột nhiên lại có một người để tóc rẽ ngôi giữa gọi cô lại: “Đồng chí, đó là tiền cô đánh rơi hả?”
Diệp Uyển Thanh cúi đầu, thấy dưới chân có một cọc tiền mặt mười đồng.
“Không phải của tôi.” Cô lắc đầu, đi vào cửa hàng tạp hóa.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy lạ lùng, hình như hôm nay vận tiền tài của cô rất tốt thì phải, chỉ là cô không phải người nhặt của rơi lấy làm của mình.
Tên để tóc rẽ ngôi giữa: “...”
Mười phút sau, thanh niên mặc áo hoa hòe hoa sói và anh chàng để tóc rẽ ngôi giữa đứng trước mặt người đàn ông mặt thối đang tỏ ra nghiêm nghị, mặt mày đau khổ dâng cọc tiền lên.
“Uyên ca, bọn em không đưa được!”
“Người ta là nữ thanh niên tiến bộ, tư tưởng giác ngộ cao khỏi phải nói, chiêu này chẳng ăn thua gì.”
Qua Uyên trừng cặp mắt hổ, cáu kỉnh quát: “Đồ vô dụng, có chút chuyện mà cũng làm không xong!”
“Thực ra em cũng muốn làm xong chứ bộ, nhưng mà chạy không lại cái đạp xe kia!” Thanh niên áo sơ mi hoa líu ríu biện bạch: “Chẳng phải lần trước anh cũng chạy không lại sao? Em thấy hết rồi…”
Dưới cơn tức giận của Qua Uyên, giọng cậu ta nhỏ dần nhỏ dần…
Đúng là khóc không ra nước mắt mà!
Uyên ca nhà mình cũng đâu có chạy bằng xe đạp của người ta, vậy mà còn bắt mình chạy! Chân mình ngắn mà, có thể trách mình được ư?
Qua Uyên nghiêm khuôn mặt thối cầm lấy hai cọc tiền, châm một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, giọng nói toát ra vẻ tang thương: “Lòng người thật dễ đổi thay, ngay cả tiền cũng không đưa được.” Cô nhóc kia cắt tóc rồi nhìn càng xinh đẹp hơn, thật đáng giận mà.
Áo sơ mi hoa: “Uyên ca, cái câu ‘Lòng người dễ đổi thay’ không phải dùng như vậy đâu.”
“Chỉ mình cậu biết chữ chắc!” Qua Uyên cũng không nhịn nổi nữa, tức tối đạp vào mông thanh niên mặc áo sơ mi hoa một cái.
***
Diệp Uyển Thanh đạp xe đến hợp tác xã, quả nhiên nhìn thấy ở đó có bán bếp lò và chảo lớn, nhưng hỏi giá thì cộng lại phải mất đến ba mươi hai đồng, mà trên người cô chỉ còn hơn mười đồng, thiếu rất nhiều tiền.
Cô cắn môi đi ra khỏi hợp tác xã, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người.
Diệp Uyển Thanh ngẩng đầu lên nhìn, không phải Qua Uyên thì còn là ai.
Trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác mừng rỡ, nhưng rất nhanh Diệp Uyển Thanh lại nhớ đến bộ dạng anh vô liêm sỉ nói “Hôn phải trả tiền”, cô lập tức nghiêm mặt lại, lướt qua anh bỏ đi.
Qua Uyên vội vã đuổi theo, cả hai đi một lúc lâu.
Đến một nơi không đông người lắm, anh mới mở miệng nói: “Tôi có bếp lò nấu than.”
Tốc độ của Diệp Uyển Thanh hơi chậm lại.
Trong lòng Qua Uyên vui vẻ: “Nhà tôi còn có chảo lớn!”
Diệp Uyển Thanh dừng hẳn.
Qua Uyên vội vã vòng tới trước người cô, đôi mắt đen sẫm đầy vẻ lấy lòng: “Tôi còn làm rất nhiều than tổ ong, đống than chất ở góc tường đốt một năm cũng không hết, cô lấy xài luôn cũng được!”
“Hôm nay anh nói nhiều như vậy là có mục đích riêng phải không?” Diệp Uyển Thanh liếc anh: “Nói đi, lần này muốn hôn mấy cái.”
“Khụ, khụ khụ khụ…”
Qua Uyên suýt thì bị nước bọt làm sặc chết.
Sao miệng lưỡi cô nhóc này độc thế nhỉ? Lại chẳng rụt rè chút nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.