Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính
Chương 23: Lại Một Lần Nữa 1
Cửu Châu Đại Nhân
28/09/2022
Nhạc Hỷ mải mê ôn tập suốt một buổi sáng, đến khi tan học thì trong đầu cô chỉ toàn là kiến thức toán và hình học đến độ hoa mắt chóng mặt.
Buổi trưa khi cô về nhà ăn cơm, mẹ kế bảo cô sau khi tan học thì đừng quên đi xem mắt, vẫn là chỗ cũ, ở quán trà Lâm Hà.
“Gần đây không may mắn, những người đến gặp mặt đều không được, tám phần là thời điểm không tốt, đợi lần này quay về, mẹ sẽ xem ngày đẹp rồi lại nói.”
Cả nghĩa đen và nghĩa bóng đểu rõ ràng cho rằng lần này chỉ là lướt qua, lừa gạt người ngoài một chút là được, cũng không cần áp lực gì.
Nhạc Hỷ đã rõ ràng, nói: “Cũng tức là nói, ngoan ngoãn đi đến buổi xem mắt này, sau đó sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi phải không ạ?”
Như vậy thì cô có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học của mình, không cần lãng phí thời gian và năng lượng vướng vào mớ hỗn độn này.
Nhạc Hỷ vui vẻ đồng ý, và chắc chắn cô là sẽ tới đúng giờ.
Buổi chiều mùa hè dài đằng đẵng, đặc biệt là đối với những người chờ đợi để được tan làm.
Trạm chăn nuôi và thú y.
Vệ Thành đang ngồi ở vị trí làm việc của mình, tư liệu trong tay rất lâu mới lật sang một trang, nhưng anh đã nhìn đồng hồ treo trên tường những mấy lần.
Kim đồng hồ đang chạy tích tắc tích tắc, cuối cùng từ từ leo lên mốc năm giờ. Đồng hồ báo giờ vang lên, Vệ Thành ngay lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, bước nhanh đến văn phòng bên cạnh tìm người.
“Lãnh đạo, hôm nay tôi muốn xin nghỉ nửa tiếng, về sớm trước giờ tan làm.”
Cấp trên cũng rất ngạc nhiên, đồng chí Vệ, người luôn khăng khăng đi sớm về muộn lại có thể để xuất rằng muốn về sớm, thực sự vô cùng hiếm gặp.
Vệ Thành xấu hổ giải thích: “Còn phải đi xem mắt.”
Nói xong, trên mặt không giấu được lộ ra một nụ cười.
Cấp trên ngay lập tức hiểu ra, xua tay nói: “Đi đi, người trẻ tuổi mà, xem mắt nên hăng hái một chút, nếu không cậu lại giống như lần trước, không biết đến khi nào mới có thể lấy được vợ.”
Ngay sau đó, Vệ Thành cứ như vậy được thả đi một cách rất dễ dàng. Các đồng nghiệp khác thấy anh tan ca trước giờ trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn ghen tị.
Ban nãy cấp trên ở bên trong nói những gì, bọn họ đều nghe thấy hết, chờ cho Vệ Thành rời đi một lúc, bọn họ ngay lập tức bàn tán xôn xao.
“Tôi thấy anh ấy cả buổi chiều đều nhìn đồng hồ, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, thì ra là chờ đi xem mắt.”
“Cũng không giống như lần trước, còn phải để cấp trên thúc giục anh ấy mới đồng ý tan ca trước để đi chuẩn bị. Lần này lại có thể tích tích cực như vậy, xem ra đã gặp được ứng viên tốt rồi.”
“Với hoàn cảnh gia đình của anh ấy, có thể là ứng viên tốt gì chứ. Tôi đoán là gặp được người hợp ý rồi, nên mới muốn cố gắng thể hiện tốt một chút, nếu không nào có tinh thần như vậy.”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc là rất nhanh là có thể ăn được kẹo cưới của anh ấy. Chúng ta đến lúc đó có phải hay không nên đến mừng?”
“Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, đến lúc đó rồi nói sau.”
Tiếng nói chuyện trong phòng làm việc dần dần lắng xuống. Vệ Thành vốn dĩ muốn quay lại lấy bút và đứng bên ngoài nghe mọi người nói hết thì cũng không vào nữa mà xoay người rời đi luôn.
Anh đi ra phố, vừa đi vừa quan sát, ánh mắt đảo quanh hàng quán hai bên.
Do quan hệ cải cách và mở cửa nên trên đường lúc này đã có rất nhiều người lao động tự do lập quầy hàng nhỏ, mở cửa tiệm cũng có. Nhưng phần lớn bọn họ đều bán những thứ mà đông đảo người dân đều cần và một số mặt hàng tương đối khan hiếm, với bầu không khí tiểu tư sản hoàn toàn không được nhìn thấy.
Ví dụ như những bông hoa mà Vệ Thành đang mua bây giờ.
Cái này không phải để ăn, cũng không phải để uống, còn dễ dàng bị người ta gán cho mác tư bản nên phỏng chừng hầu hết mọi người không dám mua.
Vệ Thành đi đến một con phố cho đến khi lên xe điện, trên đường, ánh mắt quét qua tất cả các cửa hàng và sạp hàng nhưng đều không thấy người nào bán hoa cả.
Quay lại Đại Sách Lan anh đã thấy cô họ đến chờ từ sớm, còn đun sẵn một nồi nước nóng lớn cho anh, về đến nhà là vội vàng đẩy anh vào nhà tắm rửa, chuẩn bị.
Vệ Thành đi tắm trước, xoa tóc, tay và mặt cho sạch sẽ, sau đó soi gương và cắt mái tóc ngắn, cẩn thận cạo sạch râu, tỉa lông mày và đánh sạch móng tay. Cảm thấy tất cả mọi thứ ổn thỏa hết rồi nới mặc quần áo đi ra.
Buổi trưa khi cô về nhà ăn cơm, mẹ kế bảo cô sau khi tan học thì đừng quên đi xem mắt, vẫn là chỗ cũ, ở quán trà Lâm Hà.
“Gần đây không may mắn, những người đến gặp mặt đều không được, tám phần là thời điểm không tốt, đợi lần này quay về, mẹ sẽ xem ngày đẹp rồi lại nói.”
Cả nghĩa đen và nghĩa bóng đểu rõ ràng cho rằng lần này chỉ là lướt qua, lừa gạt người ngoài một chút là được, cũng không cần áp lực gì.
Nhạc Hỷ đã rõ ràng, nói: “Cũng tức là nói, ngoan ngoãn đi đến buổi xem mắt này, sau đó sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi phải không ạ?”
Như vậy thì cô có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học của mình, không cần lãng phí thời gian và năng lượng vướng vào mớ hỗn độn này.
Nhạc Hỷ vui vẻ đồng ý, và chắc chắn cô là sẽ tới đúng giờ.
Buổi chiều mùa hè dài đằng đẵng, đặc biệt là đối với những người chờ đợi để được tan làm.
Trạm chăn nuôi và thú y.
Vệ Thành đang ngồi ở vị trí làm việc của mình, tư liệu trong tay rất lâu mới lật sang một trang, nhưng anh đã nhìn đồng hồ treo trên tường những mấy lần.
Kim đồng hồ đang chạy tích tắc tích tắc, cuối cùng từ từ leo lên mốc năm giờ. Đồng hồ báo giờ vang lên, Vệ Thành ngay lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, bước nhanh đến văn phòng bên cạnh tìm người.
“Lãnh đạo, hôm nay tôi muốn xin nghỉ nửa tiếng, về sớm trước giờ tan làm.”
Cấp trên cũng rất ngạc nhiên, đồng chí Vệ, người luôn khăng khăng đi sớm về muộn lại có thể để xuất rằng muốn về sớm, thực sự vô cùng hiếm gặp.
Vệ Thành xấu hổ giải thích: “Còn phải đi xem mắt.”
Nói xong, trên mặt không giấu được lộ ra một nụ cười.
Cấp trên ngay lập tức hiểu ra, xua tay nói: “Đi đi, người trẻ tuổi mà, xem mắt nên hăng hái một chút, nếu không cậu lại giống như lần trước, không biết đến khi nào mới có thể lấy được vợ.”
Ngay sau đó, Vệ Thành cứ như vậy được thả đi một cách rất dễ dàng. Các đồng nghiệp khác thấy anh tan ca trước giờ trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn ghen tị.
Ban nãy cấp trên ở bên trong nói những gì, bọn họ đều nghe thấy hết, chờ cho Vệ Thành rời đi một lúc, bọn họ ngay lập tức bàn tán xôn xao.
“Tôi thấy anh ấy cả buổi chiều đều nhìn đồng hồ, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, thì ra là chờ đi xem mắt.”
“Cũng không giống như lần trước, còn phải để cấp trên thúc giục anh ấy mới đồng ý tan ca trước để đi chuẩn bị. Lần này lại có thể tích tích cực như vậy, xem ra đã gặp được ứng viên tốt rồi.”
“Với hoàn cảnh gia đình của anh ấy, có thể là ứng viên tốt gì chứ. Tôi đoán là gặp được người hợp ý rồi, nên mới muốn cố gắng thể hiện tốt một chút, nếu không nào có tinh thần như vậy.”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc là rất nhanh là có thể ăn được kẹo cưới của anh ấy. Chúng ta đến lúc đó có phải hay không nên đến mừng?”
“Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, đến lúc đó rồi nói sau.”
Tiếng nói chuyện trong phòng làm việc dần dần lắng xuống. Vệ Thành vốn dĩ muốn quay lại lấy bút và đứng bên ngoài nghe mọi người nói hết thì cũng không vào nữa mà xoay người rời đi luôn.
Anh đi ra phố, vừa đi vừa quan sát, ánh mắt đảo quanh hàng quán hai bên.
Do quan hệ cải cách và mở cửa nên trên đường lúc này đã có rất nhiều người lao động tự do lập quầy hàng nhỏ, mở cửa tiệm cũng có. Nhưng phần lớn bọn họ đều bán những thứ mà đông đảo người dân đều cần và một số mặt hàng tương đối khan hiếm, với bầu không khí tiểu tư sản hoàn toàn không được nhìn thấy.
Ví dụ như những bông hoa mà Vệ Thành đang mua bây giờ.
Cái này không phải để ăn, cũng không phải để uống, còn dễ dàng bị người ta gán cho mác tư bản nên phỏng chừng hầu hết mọi người không dám mua.
Vệ Thành đi đến một con phố cho đến khi lên xe điện, trên đường, ánh mắt quét qua tất cả các cửa hàng và sạp hàng nhưng đều không thấy người nào bán hoa cả.
Quay lại Đại Sách Lan anh đã thấy cô họ đến chờ từ sớm, còn đun sẵn một nồi nước nóng lớn cho anh, về đến nhà là vội vàng đẩy anh vào nhà tắm rửa, chuẩn bị.
Vệ Thành đi tắm trước, xoa tóc, tay và mặt cho sạch sẽ, sau đó soi gương và cắt mái tóc ngắn, cẩn thận cạo sạch râu, tỉa lông mày và đánh sạch móng tay. Cảm thấy tất cả mọi thứ ổn thỏa hết rồi nới mặc quần áo đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.