Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính
Chương 22: Vô Tình Gặp Nhau 2
Cửu Châu Đại Nhân
28/09/2022
Mới chỉ có vài ngày, khung cảnh trong trí nhớ cũng thật khó quên, một cảnh tượng giống như hiện tại nhanh chóng hiện lên trong đầu Nhạc Hỷ, khiến cho cô nhanh chóng nhớ tới viên kẹo thỏ trắng lớn mà cô đã đưa mấy hôm trước.
Trời ạ, hóa ra là anh, thế mà bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi!
Đây thực sự là có duyên mà.
Trong lòng Nhạc Hỷ cũng rất vui vẻ, cô dắt em trai nhanh chóng đi về phía trước.
“Đồng chí, anh có ổn không? Có muốn từ từ ăn một cái bánh bao không?”
Biết rằng anh có thể bị hạ đường huyết, cô chỉ dứt khoát đóng góp chiếc bánh bao đang mang trên người để anh từ từ ăn trước.
Tinh bột mặc dù nói không có đường sữa để bổ sung đường nhanh nhưng trước mắt trong tay cũng chỉ có cái này, chỉ có thể điều dưỡng một chút.
Vệ Thành nghe được giọng nói thì ngay lập tức ngẩng đầu, phát hiện người ban nãy vẫn còn ở con phố đối diện mà bây giờ đã đến trước mặt mình, còn mỉm cười dịu dàng đưa cho anh một chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm và đang tỏa ra mùi hương thơm phức.
Cả cơ thể cô tắm mình trong ánh sáng mặt trời, giống hệt như một bức tranh vẽ mỹ nhân trên tấm lịch.
Trong phút chốc, một hình ảnh có gì đó quen thuộc chợt hiện lên trong đầu anh, làm anh nhớ lại nguyên nhân tại sao trước đây anh lại quen cô.
Nhạc Hỷ nhìn anh chăm chú không nhúc nhích, còn cho rằng vì anh ngại ngần, cho nên trực tiếp nhét cái bánh bao cho anh và rời đi.
“Mau ăn đi, tôi đang vội đưa em trai đi học, tạm biệt đồng chí Vệ Thành.” Nói xong, cô ngay lập tức kéo Nhạc Nhạc đang tò mò nhìn bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Vệ Thành trong tay được nhét chiếc bánh bao, lòng bàn tay tràn đầy hơi ấm từ chiếc bánh, nhưng trên đầu ngón tay vẫn lưu lại xúc cảm của làn da trơn nhẵn mềm mại từng xuất hiện vài lần trong giấc mơ.
Đó là cảm giác để lại sau khi ngón tay của cô lướt qua anh.
“Đợi đã, thỏ trắng lớn...”
Nhìn thấy Nhạc Hỷ chuẩn bị xoay người rời đi, Vệ Thành thu lại tâm trí, buột miệng gọi ra.
Nhạc Hỷ vẻ mặt hơi xấu hổ, cô dừng lại, xoay người về sau, trên mặt hắc tuyến nói: “Anh gọi ai thế? Thỏ trắng lớn là cái gì, anh mới là đồ thỏ trắng lớn!”
“...Kẹo sữa.” Vệ Thành tức khắc nói ra nửa câu sau.”
Nhạc Hỷ: “...”
A! Chết tiệt!
“Kẹo sữa thỏ trắng lớn?” Nhạc Nhạc ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vệ Thành, nói thêm: “Chú ơi, chú không muốn ăn bánh bao mà muốn ăn kẹo sữa thỏ trắng phải không? Nhưng mà bọn cháu không có kẹo sữa, mấy ngày trước hai viên kẹo cháu giấu đều bị chị gái lục ra rồi.” Vừa nói, cậu nhóc vừa bĩu môi lên, dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn Nhạc Hỷ.
Vệ Thành nghe xong thì trong mắt sáng lên, chắc chắn rằng lúc đó người cho anh kẹo chính là cô.
Mặc dù anh không để ý cô trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ được bóng lưng và giọng nói của cô!
“Lần trước là em cho tôi kẹo sữa thỏ trắng lớn!”
“Ồ, hóa ra anh cũng nhận ra à.” Nhạc Hỷ vẻ mặt bừng tỉnh, xua xua tay, nói: “Tôi còn cho là anh quên rồi, ban nãy vừa mới nhớ ra, chỉ là một viên kẹo, cũng không có giá trị gì.”
Vệ Thành vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng tôi còn chưa cảm ơn em, em lại còn tặng tôi thêm một chiếc bánh bao, tôi còn chưa biết tên em là gì?”
Vừa định hỏi tên, nhân cơ hội làm quen với nhau thì Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhắc nhở: “Chị ơi, sắp đến giờ vào học rồi.”
Vệ Thành ngừng lại không nói nữa, nhìn vào đôi mắt to, sáng, trong veo của Nhạc Nhạc.
“Thật ngại quá, chúng tôi phải đi rồi.” Nhạc Hỷ vội vàng tạm biệt, nhanh chóng đưa em trai rời đi, một chốc là đã không thấy bóng người đâu nữa.
Vệ Thành vẫn đứng tại chỗ: “...”
Vì hôm nay anh đi làm sớm, văn phòng cũng không có ai, cấp trên phải gửi văn bản gấp nên đã giao công việc này cho anh.
Sở dĩ anh đi ngang qua đây là để đến Sở nông nghiệp đưa đồ, không ngờ lại có thể may mắn gặp được cô.
Cơ hội này rất tốt, đáng tiếc anh lại không nắm được.
May mắn sau này, người cô họ bên kia lại gửi đến một tin tức tốt, nói rằng đã tìm thấy người rồi, vừa hay người trong nhà của cô lại đang tìm kiếm đối tượng xem mắt cho cô.
Đây chẳng phải là duyên phận sao, ngay lập tức làm mối giới thiệu cho hai người, sắp xếp gặp mặt.
Sau khi Vệ Thành nhận được tin thì ngay lập tức vô cùng mong đợi.
Trời ạ, hóa ra là anh, thế mà bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi!
Đây thực sự là có duyên mà.
Trong lòng Nhạc Hỷ cũng rất vui vẻ, cô dắt em trai nhanh chóng đi về phía trước.
“Đồng chí, anh có ổn không? Có muốn từ từ ăn một cái bánh bao không?”
Biết rằng anh có thể bị hạ đường huyết, cô chỉ dứt khoát đóng góp chiếc bánh bao đang mang trên người để anh từ từ ăn trước.
Tinh bột mặc dù nói không có đường sữa để bổ sung đường nhanh nhưng trước mắt trong tay cũng chỉ có cái này, chỉ có thể điều dưỡng một chút.
Vệ Thành nghe được giọng nói thì ngay lập tức ngẩng đầu, phát hiện người ban nãy vẫn còn ở con phố đối diện mà bây giờ đã đến trước mặt mình, còn mỉm cười dịu dàng đưa cho anh một chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm và đang tỏa ra mùi hương thơm phức.
Cả cơ thể cô tắm mình trong ánh sáng mặt trời, giống hệt như một bức tranh vẽ mỹ nhân trên tấm lịch.
Trong phút chốc, một hình ảnh có gì đó quen thuộc chợt hiện lên trong đầu anh, làm anh nhớ lại nguyên nhân tại sao trước đây anh lại quen cô.
Nhạc Hỷ nhìn anh chăm chú không nhúc nhích, còn cho rằng vì anh ngại ngần, cho nên trực tiếp nhét cái bánh bao cho anh và rời đi.
“Mau ăn đi, tôi đang vội đưa em trai đi học, tạm biệt đồng chí Vệ Thành.” Nói xong, cô ngay lập tức kéo Nhạc Nhạc đang tò mò nhìn bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Vệ Thành trong tay được nhét chiếc bánh bao, lòng bàn tay tràn đầy hơi ấm từ chiếc bánh, nhưng trên đầu ngón tay vẫn lưu lại xúc cảm của làn da trơn nhẵn mềm mại từng xuất hiện vài lần trong giấc mơ.
Đó là cảm giác để lại sau khi ngón tay của cô lướt qua anh.
“Đợi đã, thỏ trắng lớn...”
Nhìn thấy Nhạc Hỷ chuẩn bị xoay người rời đi, Vệ Thành thu lại tâm trí, buột miệng gọi ra.
Nhạc Hỷ vẻ mặt hơi xấu hổ, cô dừng lại, xoay người về sau, trên mặt hắc tuyến nói: “Anh gọi ai thế? Thỏ trắng lớn là cái gì, anh mới là đồ thỏ trắng lớn!”
“...Kẹo sữa.” Vệ Thành tức khắc nói ra nửa câu sau.”
Nhạc Hỷ: “...”
A! Chết tiệt!
“Kẹo sữa thỏ trắng lớn?” Nhạc Nhạc ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vệ Thành, nói thêm: “Chú ơi, chú không muốn ăn bánh bao mà muốn ăn kẹo sữa thỏ trắng phải không? Nhưng mà bọn cháu không có kẹo sữa, mấy ngày trước hai viên kẹo cháu giấu đều bị chị gái lục ra rồi.” Vừa nói, cậu nhóc vừa bĩu môi lên, dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn Nhạc Hỷ.
Vệ Thành nghe xong thì trong mắt sáng lên, chắc chắn rằng lúc đó người cho anh kẹo chính là cô.
Mặc dù anh không để ý cô trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ được bóng lưng và giọng nói của cô!
“Lần trước là em cho tôi kẹo sữa thỏ trắng lớn!”
“Ồ, hóa ra anh cũng nhận ra à.” Nhạc Hỷ vẻ mặt bừng tỉnh, xua xua tay, nói: “Tôi còn cho là anh quên rồi, ban nãy vừa mới nhớ ra, chỉ là một viên kẹo, cũng không có giá trị gì.”
Vệ Thành vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng tôi còn chưa cảm ơn em, em lại còn tặng tôi thêm một chiếc bánh bao, tôi còn chưa biết tên em là gì?”
Vừa định hỏi tên, nhân cơ hội làm quen với nhau thì Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhắc nhở: “Chị ơi, sắp đến giờ vào học rồi.”
Vệ Thành ngừng lại không nói nữa, nhìn vào đôi mắt to, sáng, trong veo của Nhạc Nhạc.
“Thật ngại quá, chúng tôi phải đi rồi.” Nhạc Hỷ vội vàng tạm biệt, nhanh chóng đưa em trai rời đi, một chốc là đã không thấy bóng người đâu nữa.
Vệ Thành vẫn đứng tại chỗ: “...”
Vì hôm nay anh đi làm sớm, văn phòng cũng không có ai, cấp trên phải gửi văn bản gấp nên đã giao công việc này cho anh.
Sở dĩ anh đi ngang qua đây là để đến Sở nông nghiệp đưa đồ, không ngờ lại có thể may mắn gặp được cô.
Cơ hội này rất tốt, đáng tiếc anh lại không nắm được.
May mắn sau này, người cô họ bên kia lại gửi đến một tin tức tốt, nói rằng đã tìm thấy người rồi, vừa hay người trong nhà của cô lại đang tìm kiếm đối tượng xem mắt cho cô.
Đây chẳng phải là duyên phận sao, ngay lập tức làm mối giới thiệu cho hai người, sắp xếp gặp mặt.
Sau khi Vệ Thành nhận được tin thì ngay lập tức vô cùng mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.