Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 39:
Yên Ba Toái
23/06/2024
Các bác sĩ khoa y học cổ truyền càng như vậy, buổi trưa La Thường đi ăn cơm ở căng tin, chuyện mà nhân viên y tế bàn tán nhiều nhất là chuyện này.
Khoa y học cổ truyền chỉ có cô là bác sĩ nữ, trước đây nguyên chủ cũng không phải là người chủ động, nên cô không có nhiều bạn bè trong bệnh viện, nghe được vài tin đồn và chuyện phiếm trong căng tin, đến giờ tan tầm, cô trực tiếp khóa phòng làm việc về nhà.
Về đến nhà, ba mẹ La Thường đã về, ba La đang cưa gỗ trong sân, cưa xong một khúc, ông dùng sợi dây trên hộp mực chấm lên gỗ, một đường đen thẳng tắp hiện ra trên tấm gỗ.
La Thường biết, gần đây ba La luôn bận rộn đóng đồ đạc, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. So với ba La, mẹ La cũng rất khéo tay, lúc La Thường vào, bà đang đạp máy may. La Thường liếc mắt nhìn, nhận ra trên máy may là một chiếc áo kẻ sọc ngang.
Lúc này loại áo kẻ sọc ngang này rất được ưa chuộng, hầu như là thanh niên ai cũng có một chiếc.
"Về rồi à? Con nghỉ ngơi một lát, đợi mẹ vá xong cái áo của anh con rồi ăn cơm."
La Thường nhìn qua, thấy gấu áo dài tay bị rách một miếng, mẹ La đang dùng chỉ cùng màu để vá lại. Nơi rách không rõ ràng, vá xong rồi mặc cũng không sao.
Cô vào phòng đặt túi xuống, rồi lại đi ra, thấy cạnh máy may có một giỏ len, cộng lại có năm màu, len màu xám nhiều nhất, các màu khác chỉ là một ít.
"Mẹ, mẹ lấy mấy cuộn len này để làm gì, định đan gì vậy?" La Thường kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh bà.
"Đan cái quần len cho anh con, len màu xám không đủ, thêm một ít len màu khác là được."
La Thường nhìn những cuộn len nhỏ, phát hiện ra đủ loại màu sắc, thậm chí còn có màu đỏ tía và xanh lá cây.
"Mẹ, anh trai con ở ký túc xá, bạn cùng phòng đều có thể nhìn thấy quần len của anh ấy, nhiều màu như vậy chen vào một cái quần len, có lẽ anh ấy không thích lắm đâu."
Mẹ La không ngẩng đầu lên mà nói: "Anh con còn không thích? Mẹ vất vả đan quần len cho anh con mà anh con không thích? Không muốn thì thôi, để cho ba con."
La Thường: ...
Cô không cố gắng thuyết phục mẹ La, bao nhiêu năm nay, mẹ La luôn đối xử với con trai như vậy, không phải là cô nói vài câu là có thể thay đổi được.
Trong mắt ba mẹ nhà họ La, con trai phải rắn chắc, sống khổ cực một chút, ăn uống cực khổ một chút cũng không sao. Chính là không được nuông chiều...
Ngày hôm sau, La Thường vẫn đi làm như thường, lại nghe được một số tin đồn, nghe nói chiều hôm qua Phó viện trưởng Cao đã đuổi cháu trai Cao Tiến của ông ta khỏi vị trí quản lý phòng dược liệu. Tin tức này lan truyền ra, lại cứu vãn lòng tin của không ít người đối với ông ta.
Khoa y học cổ truyền chỉ có cô là bác sĩ nữ, trước đây nguyên chủ cũng không phải là người chủ động, nên cô không có nhiều bạn bè trong bệnh viện, nghe được vài tin đồn và chuyện phiếm trong căng tin, đến giờ tan tầm, cô trực tiếp khóa phòng làm việc về nhà.
Về đến nhà, ba mẹ La Thường đã về, ba La đang cưa gỗ trong sân, cưa xong một khúc, ông dùng sợi dây trên hộp mực chấm lên gỗ, một đường đen thẳng tắp hiện ra trên tấm gỗ.
La Thường biết, gần đây ba La luôn bận rộn đóng đồ đạc, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. So với ba La, mẹ La cũng rất khéo tay, lúc La Thường vào, bà đang đạp máy may. La Thường liếc mắt nhìn, nhận ra trên máy may là một chiếc áo kẻ sọc ngang.
Lúc này loại áo kẻ sọc ngang này rất được ưa chuộng, hầu như là thanh niên ai cũng có một chiếc.
"Về rồi à? Con nghỉ ngơi một lát, đợi mẹ vá xong cái áo của anh con rồi ăn cơm."
La Thường nhìn qua, thấy gấu áo dài tay bị rách một miếng, mẹ La đang dùng chỉ cùng màu để vá lại. Nơi rách không rõ ràng, vá xong rồi mặc cũng không sao.
Cô vào phòng đặt túi xuống, rồi lại đi ra, thấy cạnh máy may có một giỏ len, cộng lại có năm màu, len màu xám nhiều nhất, các màu khác chỉ là một ít.
"Mẹ, mẹ lấy mấy cuộn len này để làm gì, định đan gì vậy?" La Thường kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh bà.
"Đan cái quần len cho anh con, len màu xám không đủ, thêm một ít len màu khác là được."
La Thường nhìn những cuộn len nhỏ, phát hiện ra đủ loại màu sắc, thậm chí còn có màu đỏ tía và xanh lá cây.
"Mẹ, anh trai con ở ký túc xá, bạn cùng phòng đều có thể nhìn thấy quần len của anh ấy, nhiều màu như vậy chen vào một cái quần len, có lẽ anh ấy không thích lắm đâu."
Mẹ La không ngẩng đầu lên mà nói: "Anh con còn không thích? Mẹ vất vả đan quần len cho anh con mà anh con không thích? Không muốn thì thôi, để cho ba con."
La Thường: ...
Cô không cố gắng thuyết phục mẹ La, bao nhiêu năm nay, mẹ La luôn đối xử với con trai như vậy, không phải là cô nói vài câu là có thể thay đổi được.
Trong mắt ba mẹ nhà họ La, con trai phải rắn chắc, sống khổ cực một chút, ăn uống cực khổ một chút cũng không sao. Chính là không được nuông chiều...
Ngày hôm sau, La Thường vẫn đi làm như thường, lại nghe được một số tin đồn, nghe nói chiều hôm qua Phó viện trưởng Cao đã đuổi cháu trai Cao Tiến của ông ta khỏi vị trí quản lý phòng dược liệu. Tin tức này lan truyền ra, lại cứu vãn lòng tin của không ít người đối với ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.