Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 40:
Yên Ba Toái
23/06/2024
Nghe được chuyện này, La Thường âm thầm cười lạnh, có lẽ đây là kế sách tạm thời của hai chú cháu bọn họ, Phó viện trưởng Cao diễn vở kịch này rất hay.
Hôm nay khoa y học cổ truyền rất yên bình, ngoài bác sĩ Ngô, cũng không ai chủ động tìm La Thường nói chuyện.
Chớp mắt đã đến chủ nhật, ông Khâu hẹn gặp La Thường ở đường Sơn Hà. Con đường này cô đi qua hai ngày trước, đường khá quen, nên cô rất thuận lợi đến được điểm hẹn của hai người, giao lộ giữa đường Sơn Hà và đường Thập Nhất.
Góc đông nam giao lộ, có một sạp báo màu xanh lá cây. Trong sạp có một phụ nữ trung niên bán báo, trứng trà, ngô luộc.
Lúc này người mua báo và tạp chí khá đông. Nên trước sạp báo luôn có người qua lại. Nhưng La Thường vẫn nhìn thấy ngay ông Khâu đang chờ ở bồn hoa cạnh sạp báo.
Lần này cháu trai của ông ấy không đi theo, chỉ có một mình ông ấy ở đây chờ.
La Thường còn chưa qua đường, ông Khâu đã nhiệt tình vẫy tay chào cô, hành động của ông ấy, khiến bà chủ sạp báo liên tục nhìn sang.
"Bác sĩ La, cháu đúng giờ thật, vừa vặn đúng lúc."
"Đi thôi, bây giờ bác đưa cháu về nhà bác."
La Thường nhìn ông ấy một cái, lại nhìn về phía bà chủ đang tò mò nhìn từ xa, liền nói: "Bác gái và con trai bác đều ở nhà à? Nếu ở nhà, cháu qua luôn."
"Ở nhà, đi thôi." Ông Khâu nói xong, liền đi trước dẫn đường, hướng về nhà ông ấy.
Bà chủ sạp báo thất vọng mà nhắm mắt lại, không còn hứng thú xem nữa, bà còn tưởng có thể nghe được chuyện phiếm đây.
Đi được nửa đường, ông Khâu mặt đầy áy náy nói với La Thường: "Bác sĩ La, bác muốn bàn bạc với cháu một chuyện, cháu xem có được không?"
"Bác nói trước đi." La Thường nói.
"À, là thế này, con trai bác và vợ bác đều không tin mấy chuyện bói toán này. Đặc biệt là vợ bác, rất phản đối những chuyện này. Nên bác không dám nói thật với bọn họ, chỉ nói là mời cháu đến bắt mạch cho Tiểu An."
La Thường không để ý đến chuyện này, nói: "Chuyện này không sao, bắt mạch cũng được. Trước đây bác có tìm người xem cho con trai mình chưa?"
Thấy La Thường không để ý, ông Khâu bớt căng thẳng. Bây giờ ông ấy rất tin tưởng La Thường, liền nói: "Tìm rồi, mấy lần rồi, lúc đầu thằng bé còn chịu hợp tác, sau đó lại không chịu gặp ai nữa."
"Có một đại sư nói với bác, số mệnh của con trai bác gãy cánh nửa đường, khoảng ba mươi tuổi sẽ gặp một đại nạn. Nó năm nay đã hai mươi sáu rồi, cháu nói bác có thể không lo sao? Chuyện này bác còn chưa dám nói với vợ bác."
Hôm nay khoa y học cổ truyền rất yên bình, ngoài bác sĩ Ngô, cũng không ai chủ động tìm La Thường nói chuyện.
Chớp mắt đã đến chủ nhật, ông Khâu hẹn gặp La Thường ở đường Sơn Hà. Con đường này cô đi qua hai ngày trước, đường khá quen, nên cô rất thuận lợi đến được điểm hẹn của hai người, giao lộ giữa đường Sơn Hà và đường Thập Nhất.
Góc đông nam giao lộ, có một sạp báo màu xanh lá cây. Trong sạp có một phụ nữ trung niên bán báo, trứng trà, ngô luộc.
Lúc này người mua báo và tạp chí khá đông. Nên trước sạp báo luôn có người qua lại. Nhưng La Thường vẫn nhìn thấy ngay ông Khâu đang chờ ở bồn hoa cạnh sạp báo.
Lần này cháu trai của ông ấy không đi theo, chỉ có một mình ông ấy ở đây chờ.
La Thường còn chưa qua đường, ông Khâu đã nhiệt tình vẫy tay chào cô, hành động của ông ấy, khiến bà chủ sạp báo liên tục nhìn sang.
"Bác sĩ La, cháu đúng giờ thật, vừa vặn đúng lúc."
"Đi thôi, bây giờ bác đưa cháu về nhà bác."
La Thường nhìn ông ấy một cái, lại nhìn về phía bà chủ đang tò mò nhìn từ xa, liền nói: "Bác gái và con trai bác đều ở nhà à? Nếu ở nhà, cháu qua luôn."
"Ở nhà, đi thôi." Ông Khâu nói xong, liền đi trước dẫn đường, hướng về nhà ông ấy.
Bà chủ sạp báo thất vọng mà nhắm mắt lại, không còn hứng thú xem nữa, bà còn tưởng có thể nghe được chuyện phiếm đây.
Đi được nửa đường, ông Khâu mặt đầy áy náy nói với La Thường: "Bác sĩ La, bác muốn bàn bạc với cháu một chuyện, cháu xem có được không?"
"Bác nói trước đi." La Thường nói.
"À, là thế này, con trai bác và vợ bác đều không tin mấy chuyện bói toán này. Đặc biệt là vợ bác, rất phản đối những chuyện này. Nên bác không dám nói thật với bọn họ, chỉ nói là mời cháu đến bắt mạch cho Tiểu An."
La Thường không để ý đến chuyện này, nói: "Chuyện này không sao, bắt mạch cũng được. Trước đây bác có tìm người xem cho con trai mình chưa?"
Thấy La Thường không để ý, ông Khâu bớt căng thẳng. Bây giờ ông ấy rất tin tưởng La Thường, liền nói: "Tìm rồi, mấy lần rồi, lúc đầu thằng bé còn chịu hợp tác, sau đó lại không chịu gặp ai nữa."
"Có một đại sư nói với bác, số mệnh của con trai bác gãy cánh nửa đường, khoảng ba mươi tuổi sẽ gặp một đại nạn. Nó năm nay đã hai mươi sáu rồi, cháu nói bác có thể không lo sao? Chuyện này bác còn chưa dám nói với vợ bác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.